Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 765: Xuất Phát!

Chương 765: Xuất Phát! Chương 765: Xuất Phát!
"Ta chỉ nhắc nhở một chút,
: các ngươi nhìn mà xử lý là
được." Thẩm Nghi thu yêu
: hồn của Huyền Minh và Thanh Khâu lão tổ vào bảng giao diện, tuy hai con yêu này có kiến thức rộng rãi, nhưng
tu vi quá thấp, không thể
phân biệt rõ thực lực cụ thể
' của đám yêu ma bên kia. Về vấn đề của Liễu Thiến Vân, Thẩm Nghi vốn không am hiểu hợp tác hành động, cũng
không có thói quen xoi mói
_ hay tuỳ tiện bình phẩm về
: người khác ở khu vực xa lạ
với bản thân, nên hắn lựa chọn giải pháp đứng bên
cạnh, nhìn tình huống rồi đưa
ra quyết định sau. "Vậy thì vào từ núi bên trái nhé?" Liễu Thiến Vân nhìn về phía Trịnh Thiên thử thăm dò : một câu. Trịnh Thiên lườm đối phương một cái: "Ngươi đã tin rồi còn ' hỏi ta để làm gì?" Sau đó, nàng thở dài nói: "Nhan sư đệ, cứ bày trận trước đi." "Ách." Nhan Văn Thành : thoáng sửng sốt một chút, sau đó lại có chút buồn cười. Thật hiển nhiên, lời nói này của Trịnh chấp sự nghĩa là đã ngầm công nhận tin tức của Thẩm Nghi rồi, chỉ có điều : nàng vẫn hơi cần thận một chút mà thôi.
"Vẫn nên để Thẩm đạo hữu
tới đây làm đi." Lúc trước khi
ở trên bảo thuyền, Liễu chấp _ sự đã từng nhắc nhở, khi ra bên ngoài, mọi người nhớ ' phải gọi Thẩm Nghỉ là đạo
hữu, nên Nhan Văn Thành
khiêm tốn xua tay nói.
Lúc trước, sau khi Thẩm Nghi bày ra Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận, Nhan Văn Thành đã biết - trình độ trận pháp của đối phương tuyệt đối sẽ không thấp hơn mình rồi.
"Lần này, thực sự cần ngươi đi làm." Thẩm Nghi ngước mắt lên, nhìn về phía đỉnh núi
: bên trái. Làm sao hắn có thể
nhận ra toàn bộ mấy trận
: pháp bên ngoài này được? "Phù." Đây là muốn kiểm tra bản lĩnh của sao, Nhan Văn
' Thành có phần căng thẳng
khẽ thở ra một hơi, nhưng
' ngay sau đó, trong đôi mắt đã lóe lên một tia tinh quang, nếu Thẩm Nghi thực sự có tâm tư này thì gã tuyệt đối sẽ không làm Dương trưởng lão
mất mặt.
_
Cảm nhận được ý chí chiến
đấu đột nhiên bị thổi bùng
lên trên người Nhan Văn
Thành, Thẩm Nghỉ cũng có phần kinh ngạc.
Còn chưa nhìn thấy yêu ma
đầu, sao thoáng cái đã hừng hực bốc cháy rồi?
"Đệ tử đi vậy!" Nhan Văn Thành nhận lấy Ấn Khí Châu do Liễu Thiến Vân đưa tới rồi - trực tiếp lao về phía ngọn núi
bên trái ở nơi cực xa kia.
Thần thức lập tức khuếch tán
ra ngoài, với tư thế cực kỳ nghiêm túc, không buông tha mỗi một tấc đất đá nào trên : ngọn núi rộng lớn ấy, cố gắng đạt tới tình trạng tốt nhất. Đối với trận pháp sư, hành : động như vậy chắc chắn sẽ khiển thần hồn bị tiêu hao cực kỳ khủng bố.
Đợi cho đến khi ngày đêm
- luân chuyển, cuối cùng Nhan Văn Thành cũng trở lại chân núi, sắc mặt tái nhợt, lập tức lấy ra một tấm bản đồ cho
mọi người xem: "Tổng cộng
có ba đại trận Phản Hư sơ kỳ,
' còn có mười chín tiểu trận khác nữa, chỉ có con đường này là an toàn không có thứ gì."
"May mắn quá, chuyến này
Nhan sư đệ đã vất vả rồi."
Trịnh Thiên có phần cảm khái
nhận lấy tấm bản đồ, không ngờ lần đầu tiên vị sư đệ này
ra ngoài làm việc, lại chịu bỏ
ra sức lực lớn như vậy vì
nàng. Đã nhự vậy, nàng càng không
thể phụ đi tâm tư của sư đệ.
: "Không sao, đây là điều đệ tử phải làm." Nhan Văn Thành thuận miệng nói cho có lệ một câu, sau đó đưa ánh mắt
tràn đầy thấp thỏm nhìn về
phía Thẩm Nghi.
' Không biết bài thi như vậy, có thể làm cho đối phương xem trọng mình hơn một chút hay không?
Lm
Thẩm Nghi cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, trong
lòng thực sự không biết nên nói gì. Đối phương nhìn hắn
: làm gì chứ? Hắn vốn không
biết bố trận, thì làm sao hiểu
: được mấy thứ quanh quanh co co ở bên trong?
Trầm mặc một lúc lâu, hắn
': mới khẽ gật đầu.
"Đa tạ." Nhìn động tác nhỏ đến mức không thể nhận ra của Thẩm Nghị, rốt cục Nhan Văn Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đã xuất
hiện ý cười.
Mặc dù không được tán
thưởng, nhưng ít ra cũng qua
cửa rồi.
': Không sao cả, ngoại trừ bố
trận ra, bày trận cũng là tuyệt chiêu mà gã am hiểu nhất, : chắc chắn có thể làm cho Thẩm Nghi kia nhìn gã với : cặp mắt khác xưa. "Không phải..." Trịnh Thiên cầm tấm bản đồ trên tay, mí ' mắt khẽ giật giật. Có ý gì đầy? Chẳng lẽ bức tranh này không phải vẽ để cho nàng xem sao? Ở trong mắt tiểu tử họ Nhan : này, một câu khen ngợi một nụ cười vui vẻ của nàng còn không bằng một cái gật đầu của Thẩm Nghi kia sao? Được rồi! Lần sau có chuyện của Nhan Văn Thành, nàng : mà tham dự vào thì nàng là con chói "Xuất phát!" Hiện giờ Trịnh Thiên chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, rồi chờ tới khi quay về tông môn, nhất định phải ân đoạn ' nghĩa tuyệt với Liễu Thiến Vân, cả đời này không thèm qua lại với nhau nữa. Liễu Thiến Vân che miệng cười cười. Thật hiển nhiên, hành động của Nhan Văn : Thành đã hoàn toàn kích thích vị tỷ muội này rồi. Nhưng nàng cũng không định tiếp tục đổ thêm dầu ' vào lửa, chỉ dứt khoát đi theo đằng sau đối phương thôi. Có bản đồ trong tay, quá trình lên núi của bọn họ trở nên dễ dàng lạ thường. Khi đỉnh núi càng ngày càng gần, Trịnh Thiên gần như đã thu lại khí tức toàn thân đến : mức cực hạn, cùng lúc đó, từng kiện pháp bảo liên tiếp ' được lấy ra, có thể nói là kín kẽ và cẩn thận đến mức một giọt nước không lọt. Thẩm Nghi nhìn thấy tình huống này, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Chẳng trách tu sĩ bên ngoài luôn miệng gọi các nàng là Thượng Tiên, chỉ là một chấp sự bình thường trong tông : môn lại có nội tình phong phú như thế. Nếu đổi con Bích Hải Cáp Mô ngày đó thành Trịnh Thiên trước mắt, chỉ sợ lão cẩu có _ liều cả tính mạng, phỏng chừng cũng không bắt được ' nàng. "Thẩm đạo hữu, chúng ta không cần phải đến gần như vậy." Nhan Văn Thành khẽ nhắc nhở một chút, thân là trận pháp sư, bọn họ chính là : đối tượng cần được bảo vệ, chỉ cần đứng ở nơi xa, vừa có thể miễn cưỡng quan sát được chiến cuộc vừa có đủ ': khoảng cách để bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi trận pháp là được rồi.
"Ừm." Thẩm Nghi thuận
: miệng đáp một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm lên đỉnh núi.
: Cho đến giờ phút này, hắn đã
có thể cảm nhận được khí tức
' mênh mông kia, nó vượt xa tất cả những con yêu ma hắn từng gặp.
"Làm thế nào giờ?" Liễu Thiến Vân cũng ngửi được luồng yêu khí cường hãn kia, nàng : lập tức đưa mắt nhìn về phía Trịnh Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận