Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 913: Trả Thù!

Chương 913: Trả Thù! Chương 913: Trả Thù!
Huyền Phượng sinh sống
trong tông đã mười vạn năm,
nàng ta hiểu rất rõ đôi tỷ
: muội này.
Mà lần này đúng là cực kỳ
trùng hợp. Tô Ngữ Thường
vừa vặn chọc phải phiền phức
khi tỷ tỷ nàng luân hồi, nên
' lần đầu tiên nàng ra bên ngoài mà không hề dẫn theo bất kỳ tu sĩ tông môn nào bảo hộ, bên cạnh chỉ có một con yêu ma lại vừa vặn là nàng ta.
"
Huyền Phượng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào
bóng lưng yếu đuối của Tô
Ngữ Thường. Trong lòng bàn
tay nàng ta vừa có thêm một tấm phù lục âm u, phía trên
':. có những đường cong phức
tạp tối nghĩa được dùng
huyết văn phác họa mà thành, khiến người ta chỉ nhìn một chút cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Huyền Phượng không hề
' đột ngột ra tay, chỉ không nhanh không chậm tới gần, sau đó đưa tay vỗ tấm phù lục ấy vào lưng cô nương kia.
Mãi cho đến khi Huyền
_ Phượng thu tay về, Tô Ngữ
: Thường vẫn chưa phản ứng
lại, trên mặt còn mang theo nụ cười chưa hoàn toàn rút
đi, nàng nghi hoặc ngoái đầu
nhìn lại, chỉ có tình cảm được
bồi dưỡng từ khi còn bé, mới có thể đạt được hiệu quả như
vậy.
___ Trong chốc lát, hai miếng bảo luân từ trong chiếc túi trữ vật bên hông Tô Ngữ Thường bắn ra, mang theo
khí thế kinh người chém
thẳng về phía Huyền Phượng! Dù vẻ mặt còn chưa kịp biến hóa nhưng phản ứng bản năng của Thiên Kiếm tiên tử đã vượt qua phần lớn tu sĩ
rồi. Có điều Huyền Phượng
chỉ nghiêng người, hai miếng
: bảo luân đã gào thét chém về
phía mặt nước, làm dấy lên một cơn sóng lớn cao trăm
trượng, giống như muốn phân lưu đoạn hải! Nàng ta mím môi: "Ngươi đã
: quên hai miếng bảo luân này
là ta tự tay dạy ngươi dùng
: Sao?”
Tô Ngữ Thường chỉ trầm
mặc không nói, song chưởng
' đồng thời kết động pháp quyết, khí tức hùng hậu lập tức thoát khỏi cơ thể, nàng vừa mượn cơ hội này để tranh thủ thời gian tế ra Đạo
Cung. Nhưng có vẻ như mỗi
. một động tác của nàng đều
: nằm trong dự liệu của Huyền
Phượng, dù sao nàng ta cũng một mực ở bên cạnh vị cô
nương này suốt quãng thời
gian qua, ngay cả khi nàng khổ tu cả ngày lẫn đêm, nàng
ta cũng vĩnh viên an tĩnh ngồi
bên cạnh quan sát.
Cho nên toàn bộ những thủ đoạn đối phương am hiểu nhất và quen thuộc nhất,
: nàng ta đều rõ ràng.
Yêu lực hùng hồn hội tụ ở đầu ngón tay, cực kỳ chính xác điểm lên thân thể Tô Ngữ Thường, khiến cho linh quang trong lòng bàn tay nàng đột
nhiên ngưng tụ lại.
Theo lý thuyết, Tô Ngữ
Thường với tu vi Phản Hư tầng mười một, lại có được
Đạo Cung phẩm chất cực cao
_ gia trì, cùng với linh pháp
đang nắm giữ, có thể dễ dàng đối phó với một con yêu
: ma Phản Hư tầng mười hai.
Nhưng bỏ qua không nói đến
: những nhân tố khác, Huyền Phượng chỉ khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Khi còn nhỏ, ta cũng được gọi là thiên kiêu
: trong tộc."
Nếu không phải Thiên Kiếm Tông tận lực rút đi tinh huyết của nàng ta để áp chế, nàng ta đã sớm leo lên Bạch Ngọc Kinh rồi, dù vậy, những tên
Thủy tộc Phản Hư viên mãn
phổ thông kia cũng không
thể so sánh với nàng ta được.
Đôi mắt phụ nhân kia đột ngột hóa thành màu đỏ, lòng
: bàn tay lập tức đặt lên mi tâm
Tô Ngữ Thường. Cuồng phong thổi tung búi
: tóc của vị cô nương kia, yêu
lực nồng đậm đè ép từng
: chút từng chút một linh quang vừa hiện lên trên mi tâm của nàng xuống!
__ Đúng vào lúc này, rốt cuộc
tấm phù lục âm u kia cũng
' phát huy hiệu quả.
Tô Ngữ Thường bỗng cảm thấy bản thân vừa mất liên lạc với Thần Hồn Đạo Cung.
Sắc mặt nàng đã hóa thành
tĩnh mịch, tia quang mang
: hung ác tựa như một con thú
nhỏ trong con ngươi tràn ra bên ngoài, nhanh chóng hội
tụ phần linh khí cuối cùng có thể điều động được trên thân
thể vào trong lòng bàn tay.
_ Lại một miếng ngọc giản bay ra từ trong túi trữ vật.
Loại ngọc giản có thể liên hệ trực tiếp với Thiên Kiếm Đạo Tử cũng không nhiều, mà ' trên người Tô Ngữ Thường lại
vừa vặn có một cái.
Đó có lẽ là hy vọng sống sót
duy nhất của nàng, nhưng giờ phút này, nàng lại không chút do dự trực tiếp vỗ xuống một chưởng!
Nếu muốn giết mình, Huyền Phượng hoàn toàn có thể ra tay dứt khoát một chút, nhưng mỗi một chiêu thức đối phương đánh ra đầu
': không bao hàm sát ý điên
cuồng, giống như chỉ muốn
: khống chế nàng thôi.
Nàng ta làm như vậy vì chuyện gì, kỳ thật đã rất rõ ràng rồi.
"Ngươi cũng không ngu." Huyền Phượng cười cười, trong nháy mắt khi linh khí cuồng bạo đánh thẳng về phía miếng ngọc giản kia,
nàng ta đã sớm đưa tay bắt
lấy nó.
Tô Ngữ Thường đánh ra một kích thất bại, lại muốn điều
động linh lực, nhưng toàn bộ
- thân thể bắt đầu lung la lung
lay, quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng nôn khan liên tục, ': mãi cho đến khi huyết tương tràn ra từ khóe môi cũng biến : thành đen sì như mực, tia quang mang hung ác trong mắt nàng cũng chậm rãi rút đi. Bàn tay Tô Ngữ Thường run rẩy lau khóe môi, cuối cùng mới ngầng đầu nhìn lại, nói ra câu đầu tiên: "Có thể cho ta lý do không?”
Trong lúc liều mạng tranh
đấu, không cần nói nhảm, vừa mở miệng, đã cho thấy nàng hiểu rõ tình thế hiện tại rồi.
"Ta không muốn cái gọi là bồi thường của ngươi, ta càng hy vọng mình có thể tự đi lấy nó." Huyền Phượng chậm rãi ngồi xổm xuống bên
: cạnh Tô Ngữ Thường, bắt đầu
thúc giục ngọc giản ở ngay
- trước mặt đối phương: "Hẳn là ngươi sẽ không oán ta, dù sao đây cũng là Thiên Kiếm Tông các ngươi thiếu nợ ta.
Ta muốn trả thù, là chuyện
đương nhiên."
"Bây giờ ta rất muốn biết... vì sao lúc trước ngươi lại bị bắt tới Thiên Kiếm Tông?" Hai tay Tô Ngữ Thường điền
cuồng run rẩầy, hiện giờ nàng _ còn yếu ớt hơn cả lão nhân
- tiều tụy nhất, nhưng vẫn cố
gắng chống đỡ thân thể như trước.
"Đầu là chuyện cũ, như thế nào không quan trọng." Huyền Phượng nở nụ cười ôn : hòa, nàng ta cũng không vội vàng xao động, dù sao thời gian vẫn còn rất nhiều.
Mục đích quan trọng nhất của loại chuyện trả thù này
chính là xả đi nỗi oán giận trong lòng, không thể gấp gáp được.
Tô Ngữ Thường trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lại nặn ra một nụ cười phức tạp, bởi
trong miệng đang ngậm
huyết tương, khiến cho tiếng
: nói trở nên mơ hồ: "Thiên
Kiếm Tông lấy đi tỉnh huyết của ngươi, ngươi muốn trả
thù, nên mới chọn ta - người
- vẫn luôn đối xử với ngươi
như mẫu thân ruột thịt?" Trên đời lại còn có đạo lý bực này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận