Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 882: Nhỉnh Hơn Một Chút!

Chương 882: Nhỉnh Hơn Một Chút! Chương 882: Nhỉnh Hơn Một Chút!
Dưới sự bức bách của sóng
lửa, ba hộ vệ khác muốn bứt
ra trước, nhưng còn chưa kịp
: vọt lên, bắp chân đã bị khớp xương rõ ràng nắm chặt, lại tàn nhẫn nện lên người trước.
Vốn dĩ hạn mức cao nhất chỉ
' là Thiên Hoàng Bất Diệt Chân Thân Phản Hư tầng sáu, nhưng dưới sự gia trì của Hồng Mông Tử Khí dày đặc như thế, thực lực của Thẩm
Nghỉ đã trực tiếp nhảy lên
. một cấp độ vô cùng đáng sợ
rồi. Bốn thân thể bị khảm vào
trong đất.
Thẩm Nghi hạ thấp mình ra quyền, mỗi một lần quyền
: phong hạ xuống đều có huyết
tương bắn lên. Chúng ra sức
giãy giụa, đầu bị hung hăng đánh trở về. Máu nhuộm đỏ chiếc áo bào màu trắng, cũng nhuộm bẩn khuôn mặt tuấn tú kia.
Giờ phút này, đôi mắt vốn bình tĩnh ấy đã tràn ngập khí tức thô bạo.
"Khóa hắn lại cho bản tôn!"
Bên kia vịnh hồ chợt truyền
đến một tiếng quát lớn, cuối
: cùng Kha Tuyên Giản cũng
hóa giải xong chút thiệt thòi lúc trước, chân đạp lên sóng
triều mãnh liệt, tay nắm chặt
trường thương, mang theo khí thế hung hăng giết trở về. Lần này, nó không chỉ sử
dụng linh pháp, hai chiếc
sừng rồng trên đầu cũng
: đồng thời phát ra một tia sáng chói mắt. Giữa thân thương xuất hiện hoàng sát đục ngầu, nơi nó đi qua, ngay
cả vịnh hồ xanh biếc bên dưới
cũng tỏa ra độc khí bức
' người. Phải biết rằng, huyết mạch của tứ đại Long Cung vốn không giống nhau. So với Tử
Nhiêm Bạch Long tiên khí
bồng bầnh của Đông Cung,
: Hoàng Sát Độc Long của Nam
Cung chính là nhất mạch âm
tà nhất. Nghe được mệnh lệnh của : Long Tôn, bốn tên hộ vệ chỉ còn lại hơi thở mong manh, vẫn giãy giụa vươn tay ra, cố gắng bắt lấy hai tay của thanh niên kia. ' Bành! Bành! Bành! Bành! Thiên Diễn Tứ Cửu lại được thi triển, dưới quyền phong huyết nhục mơ hồ kia, bốn cái đầu đồng thời nổ tung! Đến đây, Thẩm Nghi chậm rãi _ quay đầu, sợi tóc ướt đâm có : màu đỏ sậm trực tiếp dán lên khuôn mặt trắng nõn của hắn. Vào thời điểm hiện tại, ngay cả luồng kim diễm vốn đang nhảy nhót ở mi tâm, cũng không đốt cháy được : một mảnh hung thần trong đôi mắt ấy.
Thân hình Kha Thập Tam
mang theo hư ảnh Hoàng Sát
Long Hồn, ầm ầm giết tới,
: đang dần dần được phóng đại trong con ngươi kia.
Thanh Long Toái Tinh Thương
lại xuất hiện!
Cùng lúc đó, từng cây đạo trụ thẳng tắp bên trong Vô Lượng Yêu Hoàng Cung cũng : đồng thời nở rộ quang huy. Cửu Yêu đang vây quanh bồ
đoàn Yêu Hoàng trực tiếp tỉnh lại. Bọn chúng bay ngang : bay dọc khắp nơi, nhanh chóng xông ra bên ngoài, bộc phát một tiếng rít làm người ta kinh sợ! : Vạn Yêu Triều Bái! Lấy vịnh hồ làm ranh giới, Hoàng Sát Long Hồn và Tinh : Hồng Tiên Yêu âm ầm va cham vào nhau, huyết hồng ' và vàng nhạt đan xen, ở giữa lại xuất hiện một đường chỉ mảnh. Tại khoảnh khắc thanh trường thương kia lướt qua sợi chỉ ấy, đột nhiên toàn bộ - lĩnh khí mãnh liệt bên trên đều hóa thành yêu lực tàn khốc đẫm máu. : Kha Tuyên Giản thoáng giật mình ngơ ngác. Phải biết rằng, nó đã tu tập linh pháp
: nhiêu năm, nhưng cũng thật
lâu rồi vẫn chưa gặp được
- thứ yêu lực nào thuần túy như vậy. Lạch cạch.
Thẩm Nghi hờ hững nâng
' chưởng lên, vững vàng nắm lấy mũi thương ngay dưới ánh mắt hoảng sợ của Long Tôn.
Cây thương kia vốn lấy Toái
Tỉnh làm tên lại bị yêu lực ô
: nhiễm, đột nhiên khí phách
giảm xuống cũng là lẽ hiển nhiên, nhưng ngay cả khi như
vậy, nó cũng không nên bị
: một tên Nhân tộc dùng thân
thể cứng rắn chống đỡ. Kha Thập Tam vô thức nuốt
: một ngụm nước miếng. Ngay
sau đó, gã lại nhìn thấy giữa
: ống tay áo hoa mỹ kia, có một búng máu tươi bắn tới, để lộ ra một bộ giáp trụ màu xám trắng bên trong. Thứ này
giống như xương trắng, cũng
như tinh cương, tạo hình sắc
' bén đến khoa trương, trực tiếp bao phủ toàn bộ cánh tay đối thủ. Ở trước mặt bộ tiên giáp kia,
Long Thương đang điên
cuồng gào thét lại đột ngột
yên tĩnh xuống, khí tức khủng
bố ẩn chứa ở khoảng giữa,
giống như đã quy về hư vô. Răng rắc.
Trong tiếng Long Thương kêu
: rên, Thẩm Nghỉ trực tiếp đoạt lấy nó, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi đang chứa đầy sợ hãi của
' Long Tôn, ánh sáng màu
vàng tím lại một lần nữa
' bùng lên mãnh liệt. Kha Tuyên Giản trực tiếp chìm vào mê mang, bốn phương tám hướng đầu là
bóng người cao lớn đang
_ đứng thẳng cầm thương ấy
: vậy mà Hoàng Sát mà nó vốn
am hiểu nhất lại biến mất dường như chưa từng tồn tại.
Khuôn mặt tuấn tú kia nhìn
chằm chằm vào nó, mũi thương xoay chuyển, hàn
quang lóe ra.
: Phụt!
Phụt!
: Phần cổ của Kha Tuyên Giản
bị xuyên thủng, lồng ngực bị
' xé rách, chỉ biết phù phù phù phù mấy tiếng nhưng không nói nên lời, bởi vì khoang miệng kia cũng bị huyết tương chứa đầy rồi, nó chỉ có
thể trừng to mắt nhìn chằm
chăm vào thanh niên trước
mặt.
Đối phương tắm máu xông ra ngoài, tử mang trên người càng trở nên mỏng manh yếu ớt, ống tay áo nhẹ nhàng lay động, bộ giáp trụ màu xám trăng kia vừa trực tiếp biến mất không còn trông thấy gì : nữa. Hắn chỉ đơn thuần là nghiêm túc mà chuyên chú cầm cây thương kia thôi. "Ta... Ta hình như... có nhỉnh hơn một chút.” Kha Tuyên ' Giản vừa khóc vừa cười, khuôn mặt non nớt co rúm lại, nức nở nghẹn ngào.
Một luồng sáng tím ôn hòa sáng lên từ trong ổ bụng đã _ bị xé rách của nó. Nó không - chỉ có phụ thân, còn có mẫu thân nữa.
Được hạt châu màu tím kia chiếu rọi, trên người nó nhanh chóng xuất hiện một tầng vảy, Long Tướng không
' ngừng tràn ra, toàn bộ thân
thể nhanh chóng bành
: trướng, tứ chi hóa trảo, tiếng thở dốc phì phò càng thêm ồ ô nặng nhọc.
Nếu không có bốn hộ vệ kia
đi tiêu hao nội tình của Thẩm
' Nghi, có lẽ hôm nay nó sẽ thật sự chết ở chỗ này, nhưng trên đời không có nhiều “nếu như” đến vậy.
PHốP mục.
"Chết đi! Cho bản tôn!” Tiếng
gầm đầy thê lương quanh
quẩn khắp vịnh hồ.
Đúng vào lúc này, viên tử
châu vừa dâng lên đến ngực đã đột ngột bị ấn trở về. Sinh cơ Vất vả lắm mới có được, đang gắng sức giúp đỡ nó : hóa ra nguyên hình lại đột nhiên tiêu tán. Kha Tuyên Giản ngây ngốc ': một hồi, sau đó lại kinh ngạc nhìn lên hư không, hai mắt đỏ như máu: "Nhan Hiền Thanh, ngươi dám?” Lời còn chưa dứt, thanh trường thương kia vẫn một mực giãy giụa không cam - lòng, nhưng dưới sự khống : chế của Thẩm Nghi, nó chỉ còn có thể dứt khoát lao đến, đánh bay cái đầu của vị Long Tôn này. Nhan Hiền Thanh có phần kinh nghỉ bất định nhìn bàn tay hơi run run của mình. : Lão... lão vừa mới ra tay với
Long Tôn.
Rõ ràng là lão chỉ nảy ra suy nghĩ này thôi, đại não trống rỗng, không ngờ lại thật sự làm rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận