Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 915: Tin Ta Đi Mài

Chương 915: Tin Ta Đi Mài Chương 915: Tin Ta Đi Mài
Đúng là phần lớn pháp quyết
của tu sĩ đều không sánh
bằng thần thông của yêu ma.
: Nhưng thứ Thẩm Nghi thi triển lại là linh pháp, nó chính là môn công pháp đã hội tụ toàn bộ tâm huyết của đám
- thiên kiêu đỉnh cấp trong
nhóm tu sĩ kia.
Mỗi một thức đều từng lưu lại những truyền thuyết đặc sắc tuyệt luân.
Và loại linh pháp kiểu này,
Thẩm Nghi lại đồng thời nắm : giữ cả ba môn, chiêu chiêu
đều đạt đến cảnh giới đại thành!
Âm! Xích Nhãn Huyền Phượng rơi
Vào trong nước, trên người lại
có thêm một đường khe rãnh
to lớn, gần như đã xé toạc toàn bộ thân hình nó ra. Giờ phút này, thân thể vốn hoa mỹ kia đã bị huyết tương
' nhuộm đẫm, lại bị dòng nước
mãnh liệt cuốn đi, để lộ ra
' phần huyết nhục bị nghiền nát trên người.
Nó gào lên một tiếng, lại
nhìn về phía thanh niên trước
mắt.
Đối phương đã không còn là
tên tông chủ không có thực lực chỉ có chút hư danh kia,
mà hiện giờ, hắn đã giống
hệt như Tô Hồng Tụ hoặc Ngụy Nguyên Châu Đạo Tử
- lúc còn trẻ, dùng yêu huyết
trải thành con đường thiên
: kiêu cho mình. Còn nó lại giống như một thành viên trong từng tầng bạch cốt bị đối phương đạp xuống dưới
' chân khi bước tới chân trời.
"Ngươi cũng ức hiếp ta! Nam Hồng này đầu ức hiếp ta!" Huyền Phượng phát ra một tiếng kêu đau đớn, đợi cho đến khi hư ảnh Thanh
Long kia tản đi, hai móng
vuốt khổng lồ như ngọn núi
: của nó lại hung ác chụp vào
bóng người mặc y phục màu đen mỏng manh đang đứng
bên trong hư ảnh kia. Thẩm Nghi liếc mắt nhìn : huyết tương của phượng yêu bị đại dương mênh mông hòa - tan, bỗng nhiên lại ngừng né tránh. Tay trái hắn cầm thương, ngay khi bộ y phục màu đen bay phất phới, cánh : tay phải đã ngang nhiên ra quyền, trực tiếp va chạm với ' cái bóng khổng lồ đang đánh tới. Âm ầm. Một màn điên cuồng này rơi vào trong mắt Tô Ngữ Thường, dù nàng đã _bị vết bỏng trên đầu gối kích - thích đến bất tỉnh, cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn qua. Tu sĩ lại liều mạng cận chiến
với yêu ma?
__ Phải biết rằng, con phượng yêu ở trước người hắn kia, dù chỉ là một cái móng vuốt của nó, thì đối với Thẩm Nghỉ
': cũng như một cây cột đá
khổng lồ. Ngay sau đó, cõi
' lòng đang âm ầm chấn động của Tô Ngữ Thường lại bị tiếng răng rắc vang vọng bên tai đánh nát.
Chỉ thấy con Huyền Phượng
to như vậy lại bị Nhần tộc
: nhỏ bé kia đánh cho bay
ngược về phía sau mấy trăm trượng, móng vuốt kèm theo
cẳng chân từng tấc vỡ vụn. Thẩm Nghi nhìn về phía Quy
: Khư Tiên Giáp phủ kín vết
rách trên cánh tay, lại thả
: người lên một lần nữa đuổi tới. Hệt như lấy thân thể của phàm nhân lay động núi cao, hắn đạp mạnh lên đỉnh đầu
: Huyền Phượng, sau đó song
quyền như mưa rào ầm âm
' nên xuống.
Cái đầu Huyền Phượng còn cứng rắn hơn cả tảng đá ngoan cố nhất, nhưng khi
phải đối mặt với hai nắm đấm
_ được bọc trong tiên giáp sắc
: bén kia, người ta lại có cảm
giác nó đã thật sự biến thành một ngọn núi cao, sau đó
lưng chừng núi trực tiếp bị
quyền phong đánh gãy. "Cứu ta... Cứu ta..." Toàn thần : Huyền Phượng co quắp nhìn xuống dưới nước, nó biết rõ, : có bao nhiêu cường giả Quy
quân đang ẩn núp ở phía
dưới. Chỉ cần đám Đại Yêu
này đồng ý, bọn chúng có thể - dễ dàng bảo vệ tính mạng của nó.
Nghĩ đến đây, giọng nói của nó lại càng thêm bén nhọn xen lẫn với bất lực: "Tô Hồng Tụ nhất định sẽ tới, các ngươi
tin ta đi!"
"Tin ta đi mà!" Tiếng nói thê lương một mực quanh quẩn khắp nơi, nhưng dưới nước
vẫn một mực im lìm, không hề có động tĩnh, thậm chí còn
tĩnh mịch hơn cả trước kia.
Mãi cho đến lúc khi Huyền
: Phượng bị một đòn tiên thối quật đứt cổ họng, tiếng cầu cứu kia đã hóa thành tiếng nức nở rất nhỏ.
[ Chém giết Xích Nhãn
' Huyền Phượng Phản Hư cảnh, tổng thọ 287 ngàn năm, thọ nguyên còn thừa 184 ngàn năm, hấp thu xong }
Thẩm Nghỉ nhìn dòng nhắc
: nhở vừa xuất hiện trên bảng
giao diện, cuối cùng cũng thu hồi hai nắm đẫm. Hắn thuần
thục thu thi thể Huyền
Phượng vào nhẫn, lại lập tức
nhìn lướt qua khu vực dưới nước.
Đương nhiên là hắn biết kẻ
: phía dưới là ai. Nhưng lúc trước hắn ngây người ở phía chân trời lâu như thế, gần như đã nghe rõ cầu chuyện
_ giữa Thiên Kiếm Tông và
Huyền Phượng rồi.
Bọn chúng muốn phục kích vị Đạo Tử Thiên Kiếm Tông kia, thì trận thế đương nhiên sẽ không nhỏ, khẳng định là
không phải hắn ở thời điểm _ hiện tại có thể chống cự được.
Nhưng chỉ cần vị Đạo Tử kia không ra mặt, thì chúng nó cũng không dám đi ra, nếu không một khi chúng nó bại lộ thần phận thì chuyện Nam : Hồng Thất Tử và Long Cung khai chiến sẽ thành lẽ hiển
: nhiên.
Loại chuyện chặn giết Đạo
Tử này còn nghiêm trọng hơn ' chuyện chặn giết một tên tông chủ hàng lởm như hắn ' nhiều.
Mặc dù Thẩm Nghi có chút tham lam, nhưng còn chưa đến mức bị lợi ích làm mê
muội tâm can. Mấy khoản thọ . nguyên này, không phải hắn của bây giờ có thể lấy được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghỉ
xoay người chuẩn bị lướt đi, thì đúng vào lúc ấy, bên tai lại vang lên một tiếng kêu đau đớn của Tô Ngữ Thường. Chỉ
: thấy phần đầu gối của vị
Thiên Kiếm tiên tử này lại đột
: nhiên nứt vỡ, bảy thanh tiểu kiếm bắn ra. Vừa rơi xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt chúng đã hợp thành một tòa
' kiếm trận đơn giản, lập tức có
màn sáng quen thuộc hiện
' lên.
Đợi cho đến khi kiếm quang tan hết, một bóng người ngồi xếp bằng, chậm rãi bay lơ
lửng trên không trung đã
xuất hiện.
Chỉ thấy mái tóc dài trắng như tuyết buông xuống tới
eo, nhưng lại để lộ ra một
- loại khô héo điêu tàn, chứ
không hề sáng bóng. Ở thời điểm hiện tại, thông qua
': khuôn mặt già nua kia, người
ta vẫn có thể nhìn ra những
: nét tuyệt mỹ của đối phương khi còn trẻ, nhưng toàn bộ đã sớm bị thời gian mài mòn ra dấu vết.
Người vừa xuất hiện đưa
' ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm về phía trước, song chưởng vẫn còn duy trì tư thế bấm pháp quyết, khóe môi tràn máu.
Sinh cơ trên thân thể đã yếu
ớt đến cực điểm.
Nếu không phải vệt máu
chảy xuống ở khóe môi, chỉ
: sợ người ta đã coi đối
phương là một bộ thi thể rồi. Thậm chí hành vi cưỡng ép
: thúc giục kiếm trận truyền
tống, càng khiến cho tia sinh
Cơ cuối cùng này như ngọn nến tàn trong gió, chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi tan.
"Cho ta Kiếm Quả." Giọng
' nói khàn đục đến cực điểm. Không có trách mắng, cũng không có oán giận, nàng chỉ vươn đôi tay run rẩy, đưa về phía Tô Ngữ Thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận