Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 694: Vạn Yêu Triều Bái. Chấn Phác...

Chương 694: Vạn Yêu Triều Bái. Chấn Phác... Chương 694: Vạn Yêu Triều Bái. Chấn Phác...
"Đạo Bài..." Thẩm Nghi đứng
: trước quật thứ tư, thoáng
trầm ngâm một lát, rồi lập
: tức ngước mắt nhìn quanh bốn phía.
Từ sau khi Đạo Cung đạt tới cực hạn, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một loại tâm tình ' nào đó làm người ta nóng
nảy cứ dâng lên trong lòng,
giống như một đứa hài tử đang lớn lên lại bị cưỡng ép nhét vào một cái bình chật hẹp vậy. Và loại cảm giác ngạt thở kia đến từ chính mảnh thiên địa này. Tuy trước mắt là màn trời trong veo mênh mông vô ': bờ nhưng lại có vẻ hư ảo chật chội như vậy. Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt,
SO với tâm cảnh hư vô mờ mịt
nọ thì tình huống thân thể
: hắn bây giờ mới càng thêm ác liệt. Sắc Yêu Kim Tiễn đã hóa thành cát sáng vốn không biến mất theo thời
gian trôi qua, mà ngược lại
thời gian trôi qua nó lại càng
' thêm hung hãn, dần dần ngưng tụ thành một loại gông xiầng đặt ngay chính giữa ngũ tạng của hắn, sau đó triệt để phong kín chúng
nó lại.
Thẩm Nghi mở bảng giao
diện ra, bắt đầu đổi Yêu Ma Bản Nguyên, liên tục đưa bốn
miếng vào, hồn phách của Kim Sí Cửu Văn Hung Hổ ': chậm rãi bị hãn đưa vào trong Trấn Thạch. Ngay sau đó, một con Kim Sí Yêu Hổ sau lưng mọc ra đôi cánh đã hóa thành lưu quang _ bắn ra từ bên trong mi tâm của hắn, rồi dập đầu xuống _ đất nói: "Kim Sí tham kiến chủ nhân." Giọng nói vô cùng cung kính, nhưng nó không hề muốn ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhìn : chăm chăm xuống chân : trước, cũng không biết có cái gì đẹp mắt mà xem. "Thương tổn do mũi tên vàng kia lưu lại nên tiêu trừ như thế nào?" Thẩm Nghỉ nghiêng mắt nhìn lại.
"Kim Sí không biết." Con hổ
: cái càng đập đầu xuống đất, làm vang lên âm thanh rầm rầm: "Là Kim Sí làm hại chủ nhân, tội đáng chết vạn lần,
': mời chủ nhân ban cái chết
cho ta!" Hai mắt Thẩm Nghi híp lại, khí tức nguy hiểm tràn ra
trong con ngươi đen nhánh.
Yêu Ma Bản Nguyên có thể
tra tấn hồn phách, năm đó từ trên người Thanh Hoa, hắn
đã có thể nhìn ra chuyện này
- rồi, ngay cả Bạch Hồng có
thực lực mạnh hơn Kim Sí thì sau khi trải qua sáu vạn năm
giày vò, nó vân phải ngoan
ngoãn cọ đầu ở trong lòng
: bàn tay của hắn.
Hắn cũng không hoài nghi Kim Sí Yêu Hoàng đang lừa gạt mình, dù sao cũng có
Trấn Thạch giam cầm rồi.
' Đám sỉnh linh này tuyệt đối không có một chút năng lực phản kháng nào.
Thứ khiến Thẩm Nghi cảm
thấy không thích hợp chính là
_ thái độ của nó. Hắn tùy ý đi
- tới trước người con hồ cái kia
rồi đột nhiên túm lấy đầu đối phương, hờ hững nhìn chằm
chằm vào mắt nàng.
"Ô... Ô..." Kim Sí Yêu Hoàng co rúm bờ môi, trong đôi đồng
- tử dựng thẳng kia tràn ngập
tủi hờn uất ức, nàng muốn
- dời ánh mắt đi, nhưng lại hoàn toàn không dám chống cự bàn tay của thanh niên nọ dù đối phương đã rơi vào tình
trạng ngọn đèn cạn kiệt.
Đó là bản năng phục tùng đối với chủ nhân của Trấn Thạch. "Chuyện ngươi sống hay chết kia, ngươi nói không tính."
Thẩm Nghỉ lạnh nhạt nói
_ xong rồi trực tiếp ném cái
: đâu nàng qua một bên, thậm
chí còn hung hăng đá một
cước vào mông hổ.
"Đi làm việc đi." "Kim Sí tuần mệnh." Kim Sí
Yêu Hoàng ấm ức rên rỉ một
tiếng, lại tiếp tục cúi thấp
đầu, sau đó vô cùng ngoan ngoãn nghe lời đi vào trong mảnh Linh Thực viên bừa bộn.
Không cần biết là ở trong
dáng vẻ con sư tử kia hay là ở trong dáng vẻ thanh niên tuấn tú này, đối phương vẫn là tôn tại bá đạo vô cùng, không cho phép người khác
nêu ra bất cứ nghi ngờ gì, dù
_ nàng chỉ đơn thuần là không
: muốn nhìn thăng vào ánh
mắt của hắn, thì đó cũng là hành động mạo phạm đến uy
nghiêm của chủ nhân. Ý niệm tới đây, nàng lại đưa
: mắt nhìn về mảnh linh điền
phía trước. Chủ nhân nói cũng không sai. Giọng nói một mực quanh
quần bên tai nàng từ bốn vạn
năm trước, trước khi nàng
. chết đi, vẫn vang lên vô cùng rõ ràng. Nàng và quật thứ tư, đến cuối cùng vẫn trở thành đồ vật của hắn.
Thẩm Nghi có chút tiếc nuối
khi nhìn chằm chằm vào mảnh linh điền bị hư hao kia,
cùng với các loại thiên tài địa
bảo phải chịu ảnh hưởng bởi trận chiến lúc trước.
Được rồi, vốn dĩ nơi này đã bị
: đám yêu ma soàn soạt ăn hết tám chín phần rồi, có thể cầm được bao nhiêu hay bấy nhiều.
Hắn ngồi xếp bằng, lại một
' lần nữa điều động thọ nguyên của yêu ma rót vào Vô Lượng Yêu Hoàng Cung.
[ Năm thứ nhất, ngươi để
Hung Hổ Trấn Thạch vào
_ trong Đạo Cung, mượn nhờ
: huyết mạch của nàng, lĩnh
ngộ đạo pháp thần thông
mới ]
_ [Vạn Yêu Triều Bái. Chấn
Phách] [ Đạo Cung của ngươi càng
thêm vững chắc }
Bên ngoài Thiên Yêu quật.
':. Khuôn mặt nam nhân kia
xuất hiện màu đỏ thẫm, bên
' trên không có mắt mũi, cả khuôn mặt chỉ có duy nhất một cái miệng cực lớn, răng nhọn phủ kín khoang miệng. Gã cởi trần, trên đôi chân phủ
lông dài màu xanh dày đặc,
_ cái móng cực lớn, tứ chỉ và
: trên người đầu dán đầy phù
lục.
Gã võ võ bả vai, đã có mấy tấm đạo phù cháy đen hóa
: thành tro bụi tản đi: "Kiếm
của ngươi vẫn sắc bén như
: trước đầy."
Bên khe suối dưới chân, nam
nhân mặc áo bào xanh dựa
' vào đá suối, da thịt toàn thân rạn nứt, đã nhuộm cho dòng nước chảy dồn dập dưới chân biến thành một màu đỏ sậm.
Gã dùng Huyền Kiếm chống
_ đỡ thân thể. Tử Tiêu Thần Lôi
: Kiếm Quyết không còn xuất
hiện dưới hình thái lúc trước, đưa tay lên bắn ra, mà ngược
lại nó trực tiếp hiển lộ hình
dáng tử lôi lấp lóe, bao phủ
trên Huyền Kiếm. Thần Phong Yêu Hoàng cúi
: đầu nhìn xuống: "Bản Hoàng
nghĩ mãi vẫn không ra, có
: phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không, ngươi có biết bản Hoàng hả? Vì sao vừa gặp mặt đã cầm kiếm chém tới
_ rồi?"
"Chém chất cũng không cần nhận ra." Nhiếp Quân nhếch khóe miệng, lảo đảo đứng lên.
"Ngươi có bản lĩnh này ư?"
Thần Phong Yêu Hoàng nhìn
: Đạo Cung lặng lẽ tản đi ở
phìa chân trời.
"Hình như là không có." Nhiếp Quân lảo đảo giẫm lên
: Huyền Kiếm, ngay khi Thần
Phong Yêu Hoàng cho rằng
: gã muốn chạy trốn, đã thấy cả người gã hóa thành Tử Tiêu Thần Lôi kiếm quang, mãnh liệt đánh về phía mình!
Rẹt—— Tiếng sấm và tiếng xé
gió đồng thời gào thét!

Bạn cần đăng nhập để bình luận