Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 949: Vây Khốn, Đối Chất!

Chương 949: Vây Khốn, Đối Chất! Chương 949: Vây Khốn, Đối Chất!
Tổ Sư điện, Nam Dương tông. "Xảy ra chuyện lớn rồi!" Lý : Thanh Phong chỉ hận không thể tát cho mình một cái, gã chợt phát hiện ra một sự thật nghiệt ngã, đó là không biết bắt đầu từ lúc nào, dường như mỗi khi gặp phải chuyện ' gì đó, gã cũng chỉ biết nói duy nhất một câu này mà thôi. ".,." Huyền Khánh yên lặng quay đầu nhìn lại, sau đó nhẹ nhàng buông cây chổi trong tay xuống. Chỉ thấy có rất nhiều chấp sự Nam Dương đều từ bên ngoài trở về, đang chỉnh tề đứng phía trước Tổ Sư điện,
trên mặt đều lộ rõ vẻ lo lắng.
__ "Huyền Hải Trai, Vân Tiêu Các đã gửi ngọc giản tới xin giúp đỡ, bọn họ đang bị Long Cung dẫn binh vây khốn,
': Huyền Nhạc thành đã chạy
tới trợ giúp, Nhan gia nhận
' được tin tức, cũng phái tộc nhân tiến về phía bọn họ rồi, giờ phút này chỉ chờ Nam Dương Tông lên tiếng."
Trên tay Lý Thanh Phong
_ đang cầm ngọc giản cũng
: không nhịn được mà run rẩy.
Kỳ vọng lớn nhất của gã chính là trước khi đại hội Thất
Tử diễn ra, bên trong và bên
: ngoài không phát sinh thêm
bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Nhưng những tin tức nhận
: được gần đây cứ luôn đi ngược lại với kỳ vọng của gã, bởi vì tin sau càng khiến người ta kinh hồn táng đảm
' hơn tin trước.
"Bọn họ nói người mang binh chính là Ngũ vương gia và tiểu Tứ gia của Long Cung, dẫn đầu ba nghìn tinh nhuệ, có thể sánh ngang với tám vị
đại tướng Bạch Ngọc Kinh."
Lý Thanh Phong vốn không
có khái niệm đối với loại cảnh giới này, gã chỉ biết sau khi
nghe được tin tức này, ngay cả vị chấp sự có thực lực mạnh nhất Nam Dương tông cũng thiếu chút nữa đã trực
[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị ch m i ễ n p h í ]
tiếp ngất đi.
__ Chiến trận như vậy, gần như tương đương với hơn phân nửa thực lực của Thanh Nguyệt tông ngoại trừ tông
chủ rồi. Đừng nói là Lý Thanh
Phong gã, ngay cả khi Thẩm
' tông chủ tự mình ra mặt, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
"Vây khốn?" Vẻ mặt Huyền
Khánh thoáng trở nên ngưng
trọng hơn một chút, cũng
: không để lộ ra biểu cảm bối
rối gì. Sau khi suy nghĩ một lát, gã mới ngước mắt hỏi:
"Kha Sư Lương kia có nói là vì
chuyện gì hay không?” Kha Sư Lương, chính là tên
của Ngũ vương gia.
—— "Nói cái gì mà... Để cho chúng ta đối chất với chúng... Tu sĩ Phản Hư hậu kỳ trở lên của Nam Dương tông và
Nhan gia đầu phải ra mặt..."
Lý Thanh Phong không hiểu
' rõ cục diện của Nam Hồng lắm, chỉ biết lúng ta lúng túng trả lời.
"Phù." Huyền Khánh khẽ thở dài, sau đó chậm rãi siết chặt năm ngón tay. Vây khốn, đối chất.
Hai hành vi này đã nói rõ
chuyện đối phương muốn làm vốn không phải là trả
: thù, mà là tới giảng đạo lý,
nhưng càng như thế lại càng
thêm phiền toái. Đấn cùng là Nam Dương tông đã làm ra chuyện gì đuối
: lý chứ?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Huyền Khánh lại nhớ tới thanh đại đao Long Cung lần trước Thẩm tông chủ từng lấy ra. Gã lập tức quay đầu nhìn
về phía Tàng Pháp các.
Hơn ai hết, Huyền Khánh
biết rõ nơi ấy đang xảy ra chuyện gì và khẳng định là
tạm thời Thẩm tông chủ
không thể đi ra được. Chuyên này lại tới quá gấp,
dù hiện giờ gã tình nguyện vì
Nam Dương ởi cầu viện
: những người quen cũ, thì thời gian eo hẹp như vậy khẳng định là không còn kịp nữa rồi.
"Tất cả cứ ở lại trong tông
' chờ, chớ có rời đi, chờ tin tức của ta." Huyền Khánh lấy Đạo Bài ra, thân hình lướt ra khỏi Nam Dương Bảo Địa. Sau đó ngay trước mắt bao người, gã
lập tức đi về phía Thanh
Nguyệt tông.
Từ sau khi về nhà, ngoại trừ lần trước đi đến gọi cửa thì
đây là lần đầu tiên gã rời khỏi
Nam Dương tông. Rất nhanh sau đó, Huyền
': Khánh đã bước lên tấm phù
điêu Thanh Nguyệt. Dưới ánh
: nhìn chăm chú có chút ngây dại của đám đệ tử Thanh Nguyệt Tông, gã nhanh chóng đáp xuống Tổ Sư điện
: của Thanh Nguyệt Tông, rồi
không chút do dự, sải bước ổi
' vào, đứng ngay trước mặt
bức tượng Tổ Sư kia.
So với biểu cảm thoải mái và
_ bá khí khi đến gọi cửa lúc
- trước, lần này Huyền Khánh
hít sâu một hơi, có cảm giác hai đầu gối thoáng run rấy
đấu tranh một cái, nhưng ngay sau đó, gã lập tức nhắm
: mặt lại tựa như đã chấp nhận
số phận rồi.
Chỉ thấy Huyền Khánh tiến lên phía trước một bước: "Huyền Khánh tham kiến sư
: thúc."
Đúng vào lúc này, một đạo linh khí từ bên trong bức tượng Tổ Sư kia lại bắn tới, trực tiếp nâng thân thể đang muốn quỳ xuống đất của
Huyền Khánh lên, đồng thời
một giọng nói dịu dàng cũng
: vang lên: "Nhóc con nhà
ngươi tội gì phải sĩ diện đến thế, ta không muốn nhận cái
lạy này của ngươi... Nhưng
_ nói đi thì cũng phải nói lại,
lần này ngươi thay đổi thật lớn đấy."
Huyền Khánh cười tự giễu một tiếng, sau đó trầm mặc cúi đầu.
Bên ngoài Tổ Sư điện.
Ngay tại một nơi khác bên trong Thanh Nguyệt tông, Trì
Dương trưởng lão lại mang
_ theo gương mặt tràn đầy bất
- đắc dĩ đuổi theo một người
nào đó: "Không phải chứ? Thương tích trên người ngươi
còn chưa khỏi, ngươi gấp cái
gì?" "Ngươi không hiểu." Liễu Thế
: Khiêm đen mặt lại, tực tiếp
lấy ra Thanh Nguyệt bảo
: thuyền. Đến đây, rốt cuộc lão cũng biết Đạo Tử đang muốn nhắc nhở mình cái gì rồi.
__ Chỉ sợ tin tức Kha lão tứ
đang nắm giữ trong tay còn
' nhiều hơn những gì ông ấy đang tưởng tượng.
Lần gặp mặt lúc trước đã
khiến đối phương khám phá
ra trên người ông ấy không
_ có khí tức của huyết phù,
: nghĩa là nó có thể trực tiếp
khóa chặt mục tiêu lên trên
người Thẩm Nghỉ và Nhan gia. Hơn nữa chỉ dựa vào tư thế
này thì ít nhất Long Cung bân
kia cũng có đến 90% nắm
: chắc, có thể xác định thân phận của người đã chém giết Kha Thập Tam.
_ Bọn chúng kêu gào đối chất
chỉ đơn giản là muốn xem
' đạo huyết phù kia thôi.
Nói cách khác, tình huống hiện giờ cũng tương đương với có hai tồn tại cấp bậc
Long Tử đang đồng thời theo
dõi Nam Dương tông.
Với tình huống kiểu này, đừng nói là Thẩm tông chủ,
dù đổi thành Đạo Tử nhà bọn
họ, chỉ sợ cũng không nhịn được mà đi tìm tông chủ xin
giúp đỡ rồi.
__ "Chẳng lẽ chúng ta thật sự đuối lý sao?" Trì Dương ngạc nhiên hỏi.
__ Giảng đạo lý thì sợ cái gì, chỉ
cần chiếm lý nếu Ngũ vương
' gia bên kia dám nói nhiều một chữ, khẳng định là mấy tông chủ sẽ không chút khách khí mà ra tay rồi.
"Cái đó thì không tính." Liễu
Thế Khiêm vẫn dùng lại câu
nói kia. Loại chuyện này vốn tương đối đặc thù, bởi vì đúng là
': hành động của Kha Thập Tam
bên kia không được ổn cho lắm, nhưng nó lại lo liệu xong : hết lý do để bao biện cho mình rồi.
Và theo lý thuyết, bọn họ cũng khó mà nói được là nó đáng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận