Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 976: Phàn Thiên Lộ! Thiên Kiếp!

Chương 976: Phàn Thiên Lộ! Thiên Kiếp! Chương 976: Phàn Thiên Lộ! Thiên Kiếp!
"Quả nhiên, ngươi vẫn nhàm : chán như vậy." Hư ảnh trên trời khẽ thở dài, sau đó chậm _ rãi tán đi.
Từ trước đến nay, đám người thừa kế Nam Dương tông vốn có rất nhiều nợ tình,
bắt đầu từ từ Tần sư huynh : trở đi, lại đến Huyền Khánh sư chất, nhưng xem ra người thừa kế mới này vẫn có chút khác biệt so với hai người tiên nhiệm. Mà thôi, đây cũng là thời điểm nghiêm túc để _ xem kỹ vị Thẩm tông chủ kia một lần. Xét cho cùng... Đợi sau khi đại hội Thất Tử kết thúc, đối : phương đã trở thành tồn tại có danh tiếng sánh ngang với lão già này rồi.
Ý niệm tới đây, Thiên Kiếm
: tông chủ lại có chút không
nhịn được mà bật cười.
Tại thời điểm này ở bên
trong Nam Dương tông, Lý Thanh Phong còn đang nói chuyện qua loa có lệ với đám chấp sự Minh tông kia, cũng thuận tiện chuẩn bị các loại
công việc của đại hội Thất Tử.
Không ai phát hiện được,
ngay tại nơi xa xa bên kia, Lý Huyền Khánh đang khoanh
tay đứng, trong lòng mang
: theo vài phần chờ mong và
khẩn trương, ngước mắt nhìn trời, chuyên chú chờ đợi tông
chủ trở về.
___ Trong Đạo Bài của gã, tin tức lúc trước gã lưu lại cho Thẩm Nghỉ đã nhận được duy nhất một câu trả lời đơn giản.
"Ta biết rồi."
Hắn biết, cho nên đám Thủy tộc kia phải chất. Phải đi đến nơi nào trên đời này, mới tìm được một vị
_ tông chủ đáng tin cậy hơn đối
: phương nữa? Dù đối phương
còn chưa Hợp Đạo thành công, cũng đã dùng bờ vai có
phần gầy guộc kia để gánh
' vác một mảnh bầu trời Nam
Dương Bảo Địa này từ sớm rồi.
Giống như sư phụ đã trở và,
: cho nên hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, dù
sao thì đối phương cũng chỉ là một đám tôm tích ở trong
': nước, chứ không phải Tiên
Nhân ở trên trời.
Giữa dãy núi vô ngần, cây cầu vồng màu tím trực tiếp
nối liền thiên địa, lại thẳng
_ tắp thò vào phía sau tâng
: mây, tựa như vĩnh viên cũng
' không có điểm cuối.
Có bóng dáng của một tồn
: tại mặc trên người bộ y phục
màu đen đang đứng chắp tay trong núi, nhìn lên bầu trời xa
xa.
__ Mà giữa hai người, là một đống huyết tương màu đỏ tươi hội tụ thành Vô Lượng Yêu Hoàng, đang ra sức leo
lên một đầu khác của chiếc
cầu vồng. Bóng lưng nó cúi
' xuống, bước chân lảo đảo, thân thể đang nhanh chóng tan rã dưới sức nóng kinh người của cây cầu vồng, sau đó lại nhanh chóng khôi phục
nhờ quá trình tiêu hao lượng
lớn thọ nguyên bên trong bảng giao diện.
Một bên gia tăng, một bên sụt giảm, ngoại trừ mang đến - thống khổ vô tận, cũng có thể dần dần rút ngắn khoảng cách giữa nó cùng với màn
trời hùng hồn kia.
___ Trong những cuốn thư tịch được cất giữ bên trong viên bảo châu nó, có ghi chép rằng, quá trình đi hết cây cầu
vồng này được gọi là Phàn
Thiên Lộ, và cũng chỉ có thể
coi là một cái bậc cửa nho nhỏ mà thôi.
Tác dụng của nó chính là để tu sĩ được trải nghiệm và thấu hiểu một chút về Ngũ
_ Kiếp sinh lão bệnh tử khổ,
: cũng thuận tiện cho quá trình mở thành sau này không đến mức phải bó tay không biện
pháp.
Vô Lượng Yêu Hoàng chính là một thân tu vi cụ thể của
Thẩm Nghi.
__ Đối với tu sĩ, đây chính là căn nguyên của tính mạng, chỉ cần có một chút tổn thương thôi, cũng cần tới
năm tháng dài đằng đãng,
thậm chí là cả đời đi tu bổ,
' đừng nói đến chuyện thô bạo giày xéo như vậy. Nhưng đối với Thẩm Nghi, nếu như ngàn năm không đủ, vậy thì vạn năm, nếu vạn năm vẫn còn
chưa đủ, thì cứ dứt khoát
_ dùng đến mấy chục vạn năm
đi.
Dù sao cũng đi đến đây rồi, không thể nào nhận thua được. Mà đúng là hắn cũng vượt
: qua được sinh kiếp như ý
nguyện, nhưng vào khoảnh
: khắc ấy, đột nhiên toàn bộ quá trình Phàn Thiên Lộ lại phát sinh một chút thay đổi, biến chất rồi.
Nhiệm vụ của cây cầu vồng
' dưới chân không còn là trợ giúp Thẩm Nghi trải nghiệm Ngũ Kiếp nữa, nó đã biến thành cây cầu gai góc chỉ muốn dùng hết sức đuổi hắn
xuống dưới thôi.
Khi một thứ cố chấp gặp
một thứ cố chấp khác, sẽ dẫn đến kết cục chính là thọ
nguyên của yêu ma bị xói
mòn rất nhiều. Thậm chí bóng người màu đỏ tươi kia
còn không phát hiện ra căng
chân của mình đã không còn,
: thân hình hắn lại lảo đảo một cái, nhưng trong chớp mắt, đôi chân kia đã khôi phục lại như lúc ban đầu và trên mặt
' hắn không có lấy một chút
rung động nào.
Về phần đau đớn... Hắn đã sớm gầm gừ đến mức cổ họng cũng trở nên khàn rồi.
Thật lâu sau, cuối cùng thần
hồn của Thẩm Nghi và Vô
: Lượng Yêu Hoàng cũng hòa
làm một thể ở trên cây cầu dài này. Hắn không nhanh
không chậm bước lên đám
: mây. Trong chốc lát, cảm giác
nóng rực dưới lòng bàn chân đã lập tức tan biến đi, nó hóa : thành cảm giác ấm áp khiến người ta thoải mái cả người. Thẩm Nghi hé miệng nở nụ cười nhưng không ra tiếng. Nói thắng được ông trời thì hơi tự phụ quá mức, tình huống này càng giống như tiểu hài tử bướng bỉnh nhà người khác nhất định phải phá cửa nhà mình, nói nó chính là người trong nhà này. : Đám người lớn trong nhà nhìn cánh cửa bên ngoài sắp bị nó đụng hỏng rồi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cho nó tiến vào. Nói như thế nào đây?
Sao cũng được, chỉ biết là
: hắn không thua thôi.
"Như vậy, hãy để cho ta nhìn
một chút." Bóng người màu
- đỏ tươi ngẩng đầu nhìn về
phía sau đám mây kia. Sau
' khi tầm mắt của hắn đảo qua, những đóa tường vân đầy trời chợt không gió mà động, lặng yên bay biến đi, giống như đang phụ họa với lời nói
của hắn.
Mà ở đằng sau những tầng
mây chồng chất kia, có năm tòa đại thành cao ngất với
hình dáng vô cùng rõ ràng,
trực tiếp đập thẳng vào mắt hắn.
Đưa mắt nhìn khắp cả Nam
: Hồng này, tu sĩ có thể trông thấy cả năm tòa thành lớn trước mắt, ít ỏi đến mức có thể đếm được trên đầu ngón
tay.
Bởi vậy cảnh tượng này cũng đại diện cho hạn mức cao nhất của tu sĩ.
Long Hán, Xích Minh,
Thượng Hoàng, Khai Hoàng,
Duyên Khang.
Chữ viết trên năm tấm bảng đều ẩn chứa đạo nghĩa tối
tăm khó hiểu, có cảm giác
: chúng đã tạo thành một vòng
luân hồi, không ngừng xoay chuyển, vòng đi vòng lại.
Trong cuốn sách cổ, năm tòa
: thành lớn này còn được đặt cho một cái tên hơi có vẻ bá đạo khác. Đó là Thiên Kiếp!
_ Vượt qua Thiên Kiếp mới có
thể tính là tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận