Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 757: Bảo Thuyền Của Thanh Nguy...

Chương 757: Bảo Thuyền Của Thanh Nguy... Chương 757: Bảo Thuyền Của Thanh Nguy...
Sau khi nhận được câu trả lời : của Thẩm Nghỉ, nàng bước nhanh đến biên giới của biển : mây, tiện tay quơ quơ một cái... Sau đó lại quơ quơ. "Hả?" Đôi mắt hạnh của Liễu Thiến Vân khẽ trừng lớn lên, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn ' về phía biển mây, liên tục phất tay nói: "Thuyền của ta đâu rồi?" Chờ một thoáng trầm tư qua đi, cuối cùng nàng cũng kịp phản ứng lại, rốt cuộc là : chuyện gì đã xảy ra. Một chút chột dạ kia lập tức bị quét sạch, thay vào đó là lửa giận phun trào: "Bảo thuyền của : Thanh Nguyệt tông cũng dám trộm!" Bảo thuyền kia cũng không
: phải là vật riêng tư của nàng,
mà là bảo vật của tông môn
: do nàng phụng pháp chỉ của phụ thân đi đón Thẩm Nghị, mới có thể điều động được từ trong tông.
Vừa nãy nàng không thu nó
' lại vì điều ấy không phù hợp với đại tông phái, ai mà ngờ được những con nghiệt súc ăn hết tim gấu gan báo này lại là kẻ liều mạng, thứ gì
cũng dám đụng vào.
Khẳng định là con tiểu lộc
yêu kia đã nhận ra tình huống không đúng mới trực
tiếp đánh cắp bảo thuyền chạy trốn rồi.
Liễu Thiến Vân thở hổn hển
: mấy hơi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Nghi: "Hình như chúng ta phải chậm rãi cưỡi mây đi về
rồi, chờ quay lại tông môn sẽ
nghĩ biện pháp sau." Con lộc yêu kia đào thoát, chuyện Bích Hải Cáp Mô kia cũng có khả năng bị tiết lộ ra ngoài. Thẩm Nghỉ thì chẳng
sao cả, dù sao cũng không ai
biết hắn, trong mắt người
: khác, hắn vốn ăn mặc theo
phong cách của tán tu, còn bản thân nàng lại lấy tên tuổi
của Thanh Nguyệt tông đi
đến, nàng chỉ là một tiểu
chấp sự, khẳng định là không tránh được phiền phức rồi. Thẩm Nghi không đáp lại, chỉ đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Tại khoảnh khắc hắn thu hồi
' ánh mắt, đã có hai bóng người mang theo chiếc bảo thuyền màu đen nhánh kia trở về, bọn họ cũng thuận tiện ném thi thể một con lộc
yêu với trạng thái khi chất vô
_ cùng thê thảm xuống.
Hai bóng người ấy chính là hai vị Yêu Hoàng Thần Phong
và Bạch Hồng.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, hai yêu vật kia mới
: hóa thành lưu quang chui
vào mi tâm Thẩm Nghi. Nhìn bảo thuyền đã mất mà tìm lại được...
"Đa tạ Thẩm Tông..." Liễu
Thiến Vân vô cùng mừng rỡ
_ trong lòng, nhưng vừa nói được một nửa, nàng lại có chút sửng sốt. Vừa rồi, rõ ràng là cánh cửa
lớn của thạch phủ kia vẫn
. luôn đóng chặt, chăng biết
đối phương đã thả ra thạch
khôi từ khi nào, để nhìn chằm chằm vào con lộc yêu canh
cửa này trước khi chuyện tồi
tệ nhất xảy ra? Chẳng lẽ là thời điểm hắn vừa : mới tiến vào tòa thạch phủ kia? Còn chưa xuống khỏi thuyền, đã chuẩn bị sẵn sàng để động thủ? Mây trắng tán đi. Bảo thuyền của Thanh Nguyệt tông đưa hai người Thẩm Nghỉ quay về Nam Dương tông. Liễu Thiến Vân chắp tay cáo từ, rồi lập tức điều khiển bảo thuyền lao về phía Thanh Nguyệt tông. Lần này ra ngoài, nói là gia
: tăng kiến thức cho Thẩm
Nghi, nhưng không ngờ đến
cuối cùng nàng lại là người được mở rộng tầm mắt. Mãi cho đến lúc hai bên chia
_ tay rồi, đối phương vẫn
không hề đề cập tới nguyên
' nhân phát sinh mọi chuyện. Tình huống như vậy chỉ có thể nói rõ rằng, cảm giác ranh giới của Thẩm Nghi này
cực sâu, hắn sẽ không vì mối
: quan hệ này của Minh tông
: mà trực tiếp áp đặt ân oán
của bản thân hắn lên đầu Thanh Nguyệt tông, thậm chí
cũng không vì thái độ của phụ thân mà chủ động đưa ra
yêu câu gì.
- Nếu nói hành động chém giết Bích Hải Cáp Mô đã chứng minh được thực lực của đối phương, thì chuyện trực tiếp
thả thạch khôi ra nhìn chằm
chằm vào con lộc yêu canh
' cổng kia, đã đủ để chứng minh tâm tư của hắn vô cùng kín đáo, làm việc cực kỳ cẩn thận rồi.
Nhưng mà...
Liễu Thiến Vân thu hồi bảo
thuyền, bước vào nội môn Thanh Nguyệt tông, đi tới
phía trước trúc lâu, cảm giác
: khá là đau đầu. Nàng gõ cửa
rồi tiến vào, đi tới bên cạnh phụ thân, thấp giọng nói: "Liễu trưởng lão, ta đã trở về." Nam nhân trung niên nghiêm túc kia khẽ đặt một tay sau lưng, thân hình thẳng tắp, : đang dùng ngòi bút phác họa một vầng trăng khuyết trên giấy, nhẹ giọng nói: "Thế nào, hắn đã quen chưa?" Người trẻ tuổi quật khởi từ một địa phương nhỏ bé như vậy, rất dễ vì tình huống bên . ngoài mà sinh ra cảm giác chênh vênh to lớn trong lòng. Cũng dễ hiểu thôi, bản thân hắn đã từng là cường giả được người người vầy quanh, nhưng bỗng nhiên lại trở thành một tồn tại không quá quan trọng, bị phai mờ trong đám người, chỉ một thoáng - vô ý nhất thời như vậy, đạo tâm rất dễ dàng thất thủ. Nhớ lại biểu hiện lúc trước của Thẩm Nghi, Liễu Thiến Vân chép miệng nói: "Có lẽ ' hắn còn quen thuộc hơn những gì trưởng lão tưởng tượng..." "Ô?" Liễu trưởng lão buông chiếc bút lông xuống, chỉ vào chiếc ghế trước bàn, cảm : thấy hứng thú nói: "Ngồi xuống chậm rãi nói đi." Liễu Thiến Vân biết rõ tính tình của vị lão đầu này, hành
: động của đối phương tức là
tiếp theo đã không còn là việc
: công nữa, vì vậy nàng cũng trở nên tùy ý hơn rất nhiều, trực tiếp đi tới trước bàn ngồi xuống, lại cầm ấm trà của đối
': phương lên, tự rót cho mình
một chén linh trà, uống một
' hơi cạn sạch, sau đó mới lên tiếng nói: "Ta dẫn hắn đi chúc thọ một tên yêu tu, lúc đi ra, bên trong đã không còn một người sống sót. Nhưng ta
thấy hắn không giống loại ở
_ thế hiếp người, hẳn là đám
- yêu tu kia hùng hổ dọa
người... Nếu không đoán sai, khẳng định là con Bích Hải
Cáp Mô nọ tự cho mình là
Thủy tộc có thân phận cao
quý, thấy hai người đối phương ăn mặc theo kiểu tán
tu, muốn bắt nạt một chút."
Liễu Thiến Vân nói xong, ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy Liễu trưởng lão khẽ nhắm mắt xuống, trầm tư một lát
': mới mở miệng hỏi: "Nghe lời
ngươi nói là hắn động thủ?" Lời này vốn không phải chất vấn chỉ đơn thuần là nghỉ hoặc. Trên thực tế, mặc dù Liễu trưởng lão thừa nhận
thân phận tông chủ của
_ Thẩm Nghỉ, nhưng ông ấy
: tuyệt không vì chuyện này mà
xao lãng đi tu vi mới vào
Phản Hư của hắn.
_ "Hắn có thủ đoạn luyện chế
khôi lỗi, trong mấy con kia, con chó vàng ấy là mạnh nhất kia, thực lực tuyệt đối không thua kém tu sĩ Phản Hư tầng
: bốn." Liễu Thiến Vân lắc đầu nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận