Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 804: Trao Đổi!

Chương 804: Trao Đổi! Chương 804: Trao Đổi!
Thẩm Nghi đã sớm đoán
:: được chuyện này, dù sao thì
không phải Minh tông nào
: cũng thân thiện như Thanh Nguyệt tông. Hắn lập tức lấy Đạo Bài ra, bắt đầu liên hệ với Liễu Thiến Vân.
"Được, không thành vấn đề."
Liễu Thiến Vân nghe trên ngọc giản liên tiếp truyền đến tên của những loại thiên tài địa bảo, cũng âm thầm có chút líu lưỡi.
Thật hiển nhiên, những thứ
: này vốn không phải một nơi
lạnh lẽo tẻ ngắt như Nam Dương Bảo Địa kia có thể
mọc ra được. Nếu cộng lại,
- thì giá trị của toàn bộ số
thiên tài địa bảo kia đã vượt quá số tài sản của một ít
trưởng lão ngoại môn rồi.
: Thẩm tông chủ này ba tháng không lộ diện, chẳng lẽ hắn lại đi ra ngoài xét nhà diệt môn?
"Chuyện gì vậy?" Trịnh Thiên
' nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, nhưng lần trước chính miệng nàng đã từng nói, về sau chuyện có Thẩm Nghi thì nàng không tham dự
nữa, vì vậy cũng chỉ có thể
-_ giả vờ tò mò để che giấu sự
xấu hổ trong lòng.
"Nhìn bộ dáng ngươi xem, đúng là thứ miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo." Liễu Thiến Vân khẽ liếc nàng một cái, nhưng đúng là
chuyện này không thể thiếu
được Trịnh Thiên. Muốn đổi lấy tinh huyết của một con Xích Nhãn Huyền Phượng đã đạt đến tu vi Phản
' Hư tầng mười hai, thì thấp
nhất cũng phải là một vị chấp
sự mới có tư cách mở miệng. Gần đây, Liễu đại trưởng lão có chút quan tâm tới chuyện của Nam Dương tông, loại tin
tức này đã bị người bên
_ ngoài đồn đại đến ồn ào lên
- rồi, nàng vốn là nữ nhi của
ông ấy, kiểu gì cũng bị người
ta chú ý đến.
Nếu nàng trực tiếp ra mặt đi
trao đổi, sẽ dễ làm người ta liên tưởng vật này đến thứ
': mà Nam Dương tông bên kia
đang cần, đến lúc đó, chỉ
: khiến mọi chuyện càng thêm phiền toái mà thôi. Không bằng để Trịnh Thiên ra mặt còn hơn.
"Đi, đi lấy đồ với ta." Liễu
' Thiến Vân gọi bảo thuyền tới, dẫn theo Trịnh Thiên với gương mặt tràn ngập xấu hổ rời khỏi tông môn, lao về phía Nam Dương tông.
.. truyện yy...
Cùng lúc đó, bên trong Chấp Sự Đường nội môn Thiên
Kiếm Bảo Địa, một nam tử trẻ
- tuổi mặc kiếm bào lười biếng
dựa vào ghế, có phần kinh ngạc nhìn nữ nhân đang bận
rộn trước mặt mình.
Đợi cho đến khi nữ nhân kia xử lý xong toàn bộ chuyện của đám đệ tử, lúc này mới quay đầu, nặn ra một nụ cười
' miễn cưỡng hỏi: "Thôi chấp
sự, ta làm vậy có được
' không?"
"Không tệ, tốt hơn nhiều so với lúc vừa tới." Thôi Hạo gật gật đầu, sau đó chậm rãi
đứng dậy, dự định rời khỏi
nơi đầy.
"Cái kia..." Ai ngờ nữ nhân trước mặt lại vội vàng lên
tiếng gọi gã, có chút ngượng
ngùng nói: "Diệp mỗ muốn hỏi một chút, ta còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể lấy : được ngọc giản chấp sự... Đây là lời hứa của trưởng lão : lúc ấy mà?" "Hử?" Thôi Hạo nhíu mày, thản nhiên nói: "Trưởng lão ': hứa hẹn với ngươi thì ngươi đi mà hỏi trưởng lão ấy, hỏi ' ta làm gì?" "Ngài cứ nói đùa, ta thì làm sao có tư cách gặp mặt trưởng lão?" Nụ cười trên khóe môi Diệp Văn Huyên _ càng thêm cứng ngắc, nàng ta lại tiếp tục giải thích: "Tiểu tụ xuất thân từ Tiềm Uyên chỉ địa, thọ nguyên thật sự không nhiều lắm, Thôi chấp - sự có thể giúp ta hỏi một chút hay không, ít nhất là cho ta một phần lương tháng : trước tiên, ngay cả của đệ tử cũng được." "Được." Thôi Hạo lắc đầu: "Ngươi cứ chờ đi." Nói xong, gã lập tức xoay người, vẻ mỉa mai trong đáy ' mắt càng thêm đậm. Một tu sĩ Phản Hư tâng một sắp hao hết tuổi thọ, không có sở trường, sao có thể không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện chấp sự chứ? Cũng không biết tiểu một bãi mà soi cái bản mặt mình ư? Lúc trước trưởng lão đồng ý việc này chỉ vì hấp dẫn đám - thổ dân Nam Dương kia thôi. Nhưng ai ngờ, ngoại trừ cô nàng kia, những người khác
: vốn không có động tĩnh gì.
Nếu không phải lời trưởng
: lão nói ra vốn là miệng vàng lệnh ngọc, không thể tuỳ tiện sửa đổi thì bọn họ đã sớm đuổi cô nàng này ra khỏi nội
': môn từ lâu rồi.
Muốn làm chấp sự, lại không chịu tự giác đi Nam Dương Bảo Địa làm thuyết khách, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?
š
Diệp Văn Huyên nhắm mắt lại, chậm rãi siết chặt năm
ngón tay. Nàng chính là tu sĩ
- đã sống nhiều năm, bàn về
kiến thức, đương nhiên không bằng tu sĩ bên ngoài,
: nhưng ít ra mấy thứ này vân
có thể nhìn rõ được. Dù vậy, đến cuối cùng thì nỗi khát vọng đối với trường sinh đã giúp nàng ta kiềm chế lại
cơn phần nộ dưới đáy lòng,
cũng khiến nàng ta cưỡng ép
' đè nén nỗi xúc động muốn trực tiếp phất tay áo bỏ đi. Nhiều năm như vậy, toàn bộ suy nghĩ trong lòng Diệp Văn
Huyên vẫn chỉ quấn quanh có
_ hai chữ, đó là "Sống sót".
"Tiểu tu biết rồi, đa tạ Thôi
chấp sự."
"Không cần khách khí." Thôi Hạo ngoài cười nhưng
trong không cười, khẽ gật gật
đầu, gã đang chuẩn bị cất
: bước đi ra ngoài, lại bị một bóng người đột nhiên xông vào đầy trở về.
"Lại muốn lười biếng đúng
không? Mau ngồi trở lại chỗ
cho ta, ta còn có chuyện phải làm.” Trịnh Thiên bày ra bộ dáng của cải nhiều khí thế lớn, nghênh ngang bước vào.
".,," Thôi Hạo tức giận trừng
mắt nhìn nàng một cái,
: nhưng đối phương vốn là
chấp sự của Minh tông, không xử lý được như Diệp
Văn Huyền bên kia. Gã đành
phải vỗ vỗ bộ y phục trên người, trầm giọng nói: "Tôn
: trọng một chút cho ta, Thôi
mỗ đã đột phá Phản Hư tầng
: năm rồi đấy." "A, ta sợ quá trời." Trịnh Thiên trợn trắng mắt, lập tức vỗ túi
trữ vật lên bàn nói: "Có tiền
mới là gia, ngươi có hiểu hay
' không? Thứ nghèo kiết xác." Diệp Văn Huyên trầm mặc nhìn hai người bọn họ cãi nhau, bỗng nhiên trên mặt lại
nhiều thêm một tia tự giếu.
: Đây mới là tư thái tiếp xúc
: nên có giữa những chấp sự
với nhau, so sánh với đối phương, hoàn toàn có thể
nhìn ra, giá trị của nàng ta ở
trong mắt Thôi Hạo kia rẻ
mạt tới cỡ nào. "Tinh huyết của Xích Nhãn
': Huyền Phượng, ba phần,
nhanh lên, lò luyện đan của
_ ta sắp nổ rồi." Trịnh Thiên khoát tay nói. "Xùy, đây là được vị thiên kiêu
: thân truyền nào coi trọng rồi?
Tỉnh huyết của Xích Nhãn
' Huyền Phượng hả? Thứ này lại được nói ra từ trong miệng của ngươi, nghe chẳng ăn khớp tí nào, giống như đang muốn vui đùa ấy." Thôi
Hạo nói tới nói lui, lẩm bà lầm
' bấm nhưng vẫn cầm lẫy túi
_ trữ vật, bắt đầu cẩn thận
kiểm tra.
Vừa tra xét, gã vừa thuận miệng chầm chọc một câu:
"Gần đây ta nghe nói hảo tỷ
muội của ngươi có phần quan
: tâm tới đám thổ dân Nam Dương kia, nàng đúng là người lương thiện à nha."

Bạn cần đăng nhập để bình luận