Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 710: Nể Tình Cảm Sư Đồ, Ta Chỉ N...

Chương 710: Nể Tình Cảm Sư Đồ, Ta Chỉ N... Chương 710: Nể Tình Cảm Sư Đồ, Ta Chỉ N...
"Thôi quên đi, cứ một bước
tính một bước vậy."
Trên thực tế, nguy hiểm lớn nhất hiện giờ chỉ đơn thuần là lão cầu kia thôi, chỉ sợ đối phương thấy tình thế không
đúng rồi dự tính liều mạng
bứt ra khỏi tòa đại điện ấy
thôi.
Thẩm Nghi nhìn về phía Thiên
Yêu quật ở phía xa, vẻ mặt
càng thêm bình tĩnh, thân thể dưới chiếc áo bào đen lập tức
_ đứng thăng tắp lên. Ngay sau
đó, hăn lại hóa thành hai đạo
trường hồng màu tím trắng lao về phía Hoàng thành Đại
Càn. Nhìn dải cầu vồng phía chân
trời, nhóm tu sĩ Đại Càn đầu
ngẩng đầu nhìn lên, chỉnh tầ
: ngay ngắn. Bọn họ đã sớm nghe nói Thẩm đại nhân luôn làm việc cực kỳ sạch sẽ lưu loát, nhưng chưa từng nghĩ
: tới, dù phải đối diện với Đại
Yêu Hoàng của quật thứ hai,
' phong cách hành sự này cũng chẳng thay đổi một chút nào. Đợi cho đến khi dải cầu vồng ấy tiêu tán, vị Hóa Thần cảnh
kia mới một lần nữa nhìn
chăm chăm vào tập tranh
- trong tay, đầu ngón tay chậm
rãi chuyển qua vị trí đứng phía trên Thần Phong Yêu
Hoàng, lại phát hiện nơi đó là một mảnh trống không.
"Tình huống gì vậy?” Gã có
: chút ngạc nhiên, chẳng lẽ Thiên Yêu quật không có Yêu Hoàng ở quật thứ nhất? Hay nó chính là Quật chủ trong
- truyền thuyết?
Nhưng... Bỗng nhiên tu sĩ này lại nhấch môi khẽ cười, đòn trả thù đáng sợ của Thiên Yêu
Quật, làm cho bọn họ hoảng
_ sợ không chịu nổi suốt một
: ngày dài đăng đăng, thế mà
lại dễ dàng kết thúc như vậy, ngay dưới vài đòn quyền
chưởng tùy ý của Thẩm đại
nhân... Đại Càn từng bị Huyền Quang
': Động coi như chó, không ngờ
.. dưới sự trợ giúp của chư vị
: tiền bối Ngô Đồng sơn cùng với Hứa gia, bọn họ lại có thể chính diện chống lại Thiên Yêu quật rồi?
Thậm chí còn lẫy uy thế
' nghiền ép để chiến thắng đối phương? Chuyện này... loại chuyện này, đổi lại là mấy năm trước thì
ngay cả nằm mơ bọn họ cũng
không dám mơ hoang đường
: như vậy, ai ngờ đến hiện tại
nó lại thật sự phát sinh ngay
trước mắt rồi? Ly Chầu, Đại Càn.
Một thanh Huyền Kiếm, một
: người mặc hắc bào vừa xẹt qua không trung, hạ xuống ngọn núi của Khí tông.
Nhiếp Quân thu hồi Huyền
Kiếm, lại lấy hồ lô rượu ra,
' khe khẽ lắc lư vài cái, sau đó ỉu xìu thở dài, chậm rãi đi xuống dưới núi.
Trên con đường nhỏ trong
núi, hai bóng người đã sớm
. chờ ở đây, lập tức bước
nhanh tới nghênh đón.
Lão đầu và Mai Tịch Dao cung kính hành lễ: "Nhiếp tiền bối khổ cực rồi, có cần chúng ta đi chuẩn bị bữa tối hay không?” Sau khi biết được biến cố mà Đại Càn gặp phải, Bát Phương Thực Lâu cũng vội vàng dời tới đây, tìm kiếm sự che chở, đồng thời cũng tiện ' làm chút cơm canh cho Nhiếp Quân. "Chuẩn bị cái rắm." Nhiếp Quân nhíu mày, ném hồ lô rượu qua: "Giúp ta đổ đầy đi." Gã sắp chịu đựng đủ rồi! Vất vả lắm mới tìm được mấy con yêu ma ngon miệng, ai : ngờ bộ Kim Thần Pháp Tướng kia lại hoàn toàn không giảng đạo lý, nói đến là đến, thậm
chí còn chuyển luôn đống thi
thể yêu ma kia đi rồi, ngay cả
: chào hỏi cũng không thèm chào hỏi một tiếng. Nếu như tới sớm hơn, thậm
- chí đối phương còn muốn đi
đoạt tính mạng của yêu ma
' từ trên tay gã, đúng là không để hung danh của Huyền Kiếm chân nhân gã vào mắt mà.
Khiến cho gã... rõ ràng đã
giết nhiều yêu ma như vậy,
: nhưng khoang miệng suýt
chút nữa đã nhạt đến không còn một chút hương vị nào
nữa rồi, đúng là chịu tội.
"Ta sẽ đi ngay, sẽ mau chóng đưa tới cho ngài."
Mai Tịch Dao tiếp nhận hồ lô
rượu, đang chuẩn bị xoay người, lại thấy sắc mặt Nhiếp Quân khẽ biến, gã đưa mắt nhìn thoáng qua nơi nào đó,
rồi lập tức thu hồi ánh mắt,
thản nhiên nói: "Không cần,
cứ để ở chỗ ngươi trước, đợi lát nữa ta tới lấy sau." Dứt lời, gã chậm rãi đi về phía cánh rừng trúc ở sườn núi
ngay dưới ánh nhìn chăm chú
của hai người. Xuyên qua
: cánh rừng trúc khe khẽ lay
động, Nhiếp Quân đi đến vách đá trống trải trước mắt,
rồi ngừng bước, hờ hững
nhìn bóng hình xinh đẹp mặc
áo bào trắng phía trước: "Tìm ta có chuyện gì?"
Gã thực sự không biết vì sao
: một người hiếm khi rời khỏi Ngô Đồng sơn như đối phương lại đi đến nơi này, nhưng cũng không có hứng
thú muốn biết. Diệp Văn Huyên chậm rãi xoay người lại, nhìn Nam Dương hắc bào trên người
Nhiếp Quân, trâm mặc thật
lâu, bỗng nhiên lại nở nụ
: cười: "Ngươi mặc pháp y này
nhìn rất giống một câu
chuyện ngày trước."
Thấy Nhiếp Quân vẫn giữ
nguyên bộ dáng lãnh đạm như người khác thiếu tiền gã,
: Diệp Văn Huyên cũng không
nổi giận, chỉ khẽ lắc đầu hỏi:
"Giết nhiều yêu vật như vậy, trái tim xao động của ngươi cũng nên an tĩnh lại rồi chứ?"
' Nhiếp Quân nghe vậy, rốt cục
cũng mở mắt hỏi: "Thế nào?
' Lại muốn dùng sợi dây thừng rách kia trói ta lại hả? Ngươi cứ tùy ý."
Nhìn gương mặt đầy phản nghịch của người trẻ tuổi
này, Diệp Văn Huyên lại một
: lần nữa xoay người, nhìn
xuống phía dưới vách núi: "Ngươi không cần phải mỉa
mai như vậy, vi sư cũng vì cân
' nhắc cho đại cục mới làm như
vậy mà thôi. Ngươi không tán thành, ta cũng không không quan tâm. Lần này ta đến đây, cũng chỉ muốn nhắc nhở : ngươi một câu thôi."
Nói xong, nàng khẽ thở dài
một hơi rồi tiếp tục: "Làm sao _ các ngươi xác định được lão cầu kia sẽ không đi ra? Là ' Thẩm Nghi cam đoan với các
ngươi sao? Hay là các ngươi
vốn không hề suy nghĩ đến
chuyện này? Nếu ta nhớ
không lầm thì lúc ngươi vừa mới nhập môn, ta đã từng kể cho ngươi nghe về chuyện của Ngô Đồng Sơn rồi."
"Vốn không một thứ gì có thể trói buộc được nó, chỉ cần nó rời khỏi Thiên Yêu quật, các ngươi sẽ được tận mắt chứng kiến cái gì gọi là giết chóc
chân chính."
: Diệp Văn Huyên phất tay đi gọi Nhiếp Quân: "Ta biết ngươi không có đầu óc, dễ bị người khác lợi dụng, ta cũng
' không trách Thẩm Nghi, hắn
chỉ đơn thuần là quá trẻ tuổi
' lỗ mãng mà thôi. Ngươi phải nhớ kỹ, may mà trên đời này vẫn còn có vi sư."
Trong lúc nói chuyện, trên
lòng bàn tay nàng lại có thêm
một viên đá phát ra ánh sáng
âm u.
"Nhiều năm trước, ta đã ưng thuận sẽ cho ngươi vật này,
: bây giờ sẽ cho ngươi, về phần
có thể cứu văn sai lầm lớn các ngươi đang phạm phải hay
': không, lại phải dựa vào chính
ngươi. "Nể tình cảm sư đồ, ta chỉ nói đến thế thôi."
- Giọng nói của nữ nhân ấy vẫn
một mực quanh quấn bên
trong rừng trúc, nhưng thân hình của nàng đã chậm rãi bị gió núi thổi tan rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận