Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 998: Đều Đã Chôn Sâu Xuống Dướ...

Chương 998: Đều Đã Chôn Sâu Xuống Dướ... Chương 998: Đều Đã Chôn Sâu Xuống Dướ...
"Vậy các ngươi nói xem phải
: làm sao bây giờ, nếu thật sự
muốn báo thù chẳng lẽ chỉ
: dựa vào mấy người chúng ta sao?" Hiển nhiên là Linh Nhạc tông chủ thẹn quá hóa giận, trên gương mặt vuông vắn
' chính trực kia lập tức tuôn ra
vài phần hờn dỗi.
Lời này nếu để cho người bên ngoài nghe được, thực sự không biết đối phương sẽ khiếp sợ thành bộ dáng gì.
Một đám tồn tại chỉ cần
: động ngón tay cũng có thể
làm cho Nam Hồng long trời lở đất, vậy mà lại nói ra một
lời không có lấy một chút lực
lượng nào như thế? "Quan sát thêm đi." Đầu ngón tay của Thanh Nguyệt tông chủ lại một lần nữa rơi xuống - dây đàn.
Vậy là ánh mắt của tất cả mọi người đầu tản ra, tiếp tục
' bận rộn chuyện trong tay mình.
Người ta đầu nói Bạch Ngọc Kinh khô khan vô vị, cần kế thừa Hợp Đạo Bảo Địa, mới có thể lấy được cái gọi là đại
tự do kia, nhưng chỉ khi chân
_ chính đạt đến cảnh giới này
: mới biết được Bạch Ngọc
Kinh đâu có buồn tẻ? Chí ít bọn họ cũng có thể tùy tâm
sở dục đi làm chuyện bản
thân muốn làm. Mà tồn tại gánh vác tính
: mạng của tất cả sinh linh bên
trong Bảo Địa, trở thành
: Thiên Đạo của bọn họ, mới là gông xiềng hoàn toàn không cách nào tránh thoát.
__ Thiên địa vô tình, nhưng
nhóm tu sĩ Hợp Đạo cảnh dù
có thể khám phá những đại kiếp nạn sinh lão bệnh tử này thì vẫn có tình, cho nên bọn họ chỉ có thể vụng về bắt chước thiên địa chứ vĩnh viễn
cũng không thể trở thành
thiên địa chân chính được.
"
Bên trong một gian tiểu viện đã sớm được xây dựng bên trong rừng trúc tại nội môn, Nam Dương tông.
Trên giường, hai mắt thanh niên mặc áo bào trắng Nam Dương hơi khép lại, hô hấp
' kéo dài. Đôi mắt không dám
nhắm chặt là vì trời sinh tính
- tình cẩn thận, mà hô hấp kéo dài lại đại biểu cho cho thần hồn mỏi mệt.
Tại thời điểm này, rốt cục trên khuôn mặt tuấn tú trắng nốn kia đã bớt đi một chút : lạnh lùng thậm chí còn hơn vài phần dịu dàng hiếm thấy. Tựa như hắn đang nhớ lại quầy bán bánh rán ven đường ở Bách Vân huyện, một bát mỳ lá hẹ trong giáo
: trường tại Trấn Ma tỉ Thanh
Châu, dù cách xa nhau cả
: ngàn dặm, nhưng vẫn nhớ về bát canh thịt dê phải chia làm hai lần mới ăn xong, còn có chén rượu thuốc cay xè
cuống họng trong ngôi miếu
đổ nát ở Khê Thai sơn.
Sau đó... Bỗng nhiên vẻ mặt Thẩm Nghi lại trở nên hờ hững, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hắn lại theo bản năng
muốn mò mẫm về phía khuỷu _ tay của mình, nơi ấy từng có
: một thanh đao đè nặng, vậy
mà bây giờ lại sờ vào khoảng không.
__ Không hiểu sao nhịp hô hấp của hắn lại trở nên dồn dập, đôi mắt trong suốt mở to, : bên trong loé lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
"Chuyện xưa của ta đã kể xong rồi." Trước khung cửa sổ có ánh vàng rơi xuống, Lý
': Huyền Khánh khẽ quay đầu,
để lộ ra một nụ cười thản
' nhiên, lại lập tức có chút tò mò nói: "Nhưng hình như toàn bộ những thứ trên người ngươi đều là chuyện xưa."
1"
Thẩm Nghi nhíu mày, sau đó khi hắn một lần nữa thả lỏng
thân thể, lại có chút không
kiên nhẫn mà dời ánh mắt đi. Bởi vì bên cạnh Huyền Khánh
: tiền bối còn một bà lão đang
yên tĩnh đứng sóng vai với
- đối phương, nhìn về phía tà dương xa xa.
Không ai hy vọng món điểm
' tâm của mình lại là cái bát như vậy, hắn cũng không ' ngoại lệ.
"Nếu Thẩm tông chủ đã tỉnh, vậy chúng ta đi trước." Tới tận thời khắc này, Bảo Hoa tông
chủ mới hiểu được vì sao vị
. Thấm tông chủ này chỉ nghỉ
: ngơi một lát, lại đáng giá để
Huyền Khánh đặc biệt mời mình tới đầy trông coi. Hoàn
toàn có thể nhìn ra được,
người trẻ tuổi kia rất khuyết thiếu cảm giác an toàn.
"Đệ tử cáo lui." Huyền
:: Khánh cẩn thận tỉ mỉ hành lễ rồi lập tức đẩy cửa gỗ ra.
Kể cho Thẩm Nghi nghe về câu chuyện của mình là vì gã tôn trọng thực lực của tông ' chủ, cũng như muốn thực
hiện lời hứa hẹn lúc trước với đối phương. Nhưng kể câu chuyện kia vào thời điểm đối phương đang say ngủ, là vì gã không muốn đoạn ân oán . này tiếp tục kéo dài thêm : nữa, đặc biệt là ở Nam Dương tông bây giờ, toàn bộ mọi áp lực đều đặt lên trên vai một mình Thẩm tông chủ. "Đợi chút." Thẩm Nghi mang theo một tia lưu luyến ngồi
dậy, tựa vào trên tường, sau
đó mở miệng gọi hai người
: bọn họ lại. Hắn tùy ý xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, nghiêng mắt nhìn sang, rõ ràng là tiếng nói có mang
- theo vài phần lười biếng,
nhưng ánh mắt đã trở nên
' nghiêm túc rồi: "Kể lại một
lần nữa."
Nghe được câu này, hai
. người đã bước ra khỏi cửa
: phòng kia lại chậm rãi dừng
chân rồi mang theo ánh mắt có chút nghi hoặc quay đầu
lại.
Ánh mắt của Bảo Hoa tông chủ một mực lấp loé không
vên, thân là cự phách Hợp
Đạo cảnh, nhưng chẳng hiểu
: sao bà lại có loại cảm giác mình nhìn không thấu người trẻ tuổi này.
_ Rõ ràng là đối phương đã
mệt mỏi tới cực điểm, vất vả
' lắm mới được thả lỏng một lát, lúc này mới vừa vặn mở mắt, không ngờ hắn lại muốn ôm chuyện lên người rồi?
Đương nhiên, bà cũng có
thể đoán được một chút đại
: khái, đó là với tính cách của
Huyền Khánh, đối phương lại coi trọng Thẩm tông chủ này
như thế tất sẽ trợ giúp rất
nhiều, nhưng hành vi lúc
trước của Huyền Khánh đã nói rõ ý tứ của đối phương
rồi. Y tứ kia hoàn toàn có thể
gói gọn lại bằng bốn chữ một
: bút gạch bở..
Và tình huống bây giờ là... Thẩm tông chủ không muốn
: bỏ qua?
Nghĩ đến đây, Bảo Hoa tông chủ lại mang theo nụ cười bất đắc dĩ, nhìn về phía Huyền Khánh: "Hiện giờ ta đã hiểu vì sao hắn lại là tông chủ rồi."
Lý Huyền Khánh có chút im
lặng nhìn chằm chằm vào
Thẩm Nghi trên giường.
Một lúc lâu sau, đột nhiên
gã cười hỏi: "Ngươi sẽ tình
nguyện kể chuyện xưa của ngươi cho chúng ta biết sao?"
Thứ mình không muốn chớ
_ đẩy cho người.
Huyền Khánh tin tưởng, với
sự hiểu biết của bản thân về
' Thẩm Nghi thì đối phương
tuyệt đối không phải một
' người tình nguyện chia sẻ áp lực cho người thân cận. Nhưng điều khiến Huyền Khánh không ngờ lại phát sinh, bởi vì Thẩm Nghỉ trước
mắt gã đã chậm rãi ngồi
thăng người, đi giày vào, sau
: đó dùng gót giày nhẹ nhàng
di di xuống nền gạch, cuối cùng mới ngước mắt lên,
thản nhiên nói: "Chuyện xưa
: của ta đều đã chôn sâu xuống
dưới nần đất rồi." Hắn dùng giọng điệu bình
- tĩnh nhất để nói ra một câu
vô cùng đơn giản, nhưng sát
: khí bao hàm bên trong lại khiến cả Bảo Hoa tông chủ cũng không khỏi giật giật mí mắt.
Câu nói này... đâu phải lời
' mà một vị Tông chủ Tiên Tông nên nói?
Đúng là còn ma tu hơn cả
ma tu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận