Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 768: Không Thể Đợi Thêm Nữa!

Chương 768: Không Thể Đợi Thêm Nữa! Chương 768: Không Thể Đợi Thêm Nữa!
Chẳng trách đối phương vẫn
luôn không quá để ý đến lời
chỉ huy của nàng, đoán
: chừng trong lòng Thẩm Nghỉ đã sớm có kế hoạch tỉ mỉ từ lâu rồi, chỉ ngại thân phận người ngoài nên không tiện
_ nói thêm điều gì, chỉ luôn nói
bóng nói gió nhắc nhở nàng
' mà thôi. Vừa nghĩ tới vừa rồi, bản thân còn sẵng giọng mắng mỏ hắn, không hiểu sao Trịnh
Thiên lại đỏ mặt. Ý niệm tới
đây, bông nhiên nàng trừng
: mắt nhìn về phía lão tước yêu
kia. Tất cả lửa giận cùng với cảm giác lúng túng khó xử
trong lòng đều bị nàng hóa
thành đạo pháp trên tay. Ánh trăng đầy trời lại nhanh
: chóng hội tụ, tản ra khí tức
sắc bén. Chỉ trong phút chốc,
: toàn bộ Đạo Cung tầng bốn đầu được chiếu sáng đến rực rỡI
'_ "Thẩm đạo hữu, con ấu tước
kia có gì đó rất quái lạ, ngươi
' cầm chân nó trước, đợi ta chém đầu con lão tước này, sẽ lập tức đến giúp ngươi!" Trịnh Thiên hét lớn một tiếng, đạo pháp cũng rời khỏi đầu
ngón tay.
Cùng lúc đó, được Liễu Thiến
Vân bảo hộ bên người, Nhan Văn Thành cũng bắt đầu
dùng thủ pháp thuần thục
bày trận, chỉ thấy từng đạo trận đồ bay ra từ trong bảo
cụ trữ vật của gã, lập tức dựa
theo quỹ tích huyền ảo, rơi
- rụng rải khắp nơi trên ngọn núi. Mặc dù gã cố gắng hết sức để
- tập trung tỉnh thần vào quá
trình bày trận, nhưng vẫn
' không nhịn được đưa mắt nhìn thoáng qua bức thạch khôi trên trời, trong lòng kinh hãi không thôi.
Kỳ thật đối với tu sĩ Thanh
Nguyệt tông như bọn họ, loại
: vật thể như khôi lỗi này cũng
không tính là thần kỳ. Có một số đệ tử thân truyền cũng
nắm giữ thủ đoạn tương tự,
: thậm chí còn mạnh hơn Phản
Hư tầng bốn nhiều. Nhưng hai bên khác nhau ở
: chỗ, khôi lỗi của đám đệ tử
thân truyền kia đầu được
: trưởng bối ban tặng. Còn Thẩm Nghi này có thân phận gì... Hắn mới từ trong Nam Dương Bảo Địa đi ra và hắn
cũng chính là người có tu vi
cao nhất của Nam Dương
' tông. Cho nên bộ khôi lỗi trên tay hắn, đương nhiên là tự tay hắn luyện chế.
Khái niệm này đã rất khác rồi.
Một tán tu có truyền thừa đoạn tuyệt, chẳng những có
thể nghiền ép đệ tử nội môn như gã trên trận pháp nhã
: đạo, còn năm giữ Khôi Lỗi
Thuật vượt xa tu vi của bản
- thân, loại tình huống này thực sự làm cho người ta tự tỉ mặc cảm.
"Bày trận cho tốt, còn chưa
kết thúc đâu." Liễu Thiến Vân
' với vẻ mặt ngưng trọng liếc mắt nhìn Nhan Văn Thành một cái rồi lập tức đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi bên phải.
Thật ra từ lúc mới bắt đầu,
: nàng mới là người yên tâm
nhất. Bởi vì Liễu Thiến Vân đã từng gặp qua lão cấu, nghĩa
là tính cả Trịnh Thiên, trong
đội ngũ của bọn họ đã có tới
hai vị Phản Hư tầng bốn đi ra bên ngoài làm một chuyện
đơn giản như vậy, gần như
không thể xảy ra chuyện gì
: ngoài ý muốn. Nhưng hình như tình huống bây giờ lại không giống
': những gì nàng từng suy nghĩ.
Trên đỉnh núi bên phải vẫn còn hai con tước yêu khác, và đến tận lúc này chúng còn chưa xuất hiện.
Nàng lại đưa nhìn con ấu
tước trên không trung kia,
- tuy nó đang bị lão cầu căn lẫy
cổ tay, điên cuồng vung vẩy, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát
hiện nó vốn không có bị
: thương, chỉ đơn thuần là đấu
sức không địch lại lão cẩu nên không cách nào tránh thoát được mà thôi. : Cổ quái! Quá cổ quái! Những con Kim Hỏa Tước này vốn không phải một đám yêu ma đi lang thang tản mạn, chúng rõ ràng là yêu tu có ' truyền thừa. Tựa như đang nghiệm chứng suy nghĩ của Liễu Thiến Vân, lão tước yêu kia lập tức thét dài một tiếng, khiến cho kim diễm toàn thân nó lại một lần : nữa bùng lên mãnh liệt. Hệt như nó vừa mới sử dụng một loại bí pháp nào đó, chỉ thấy đôi mắt màu xanh lục bỗng biến thành đỏ tươi, kim diễm toàn thân cũng một lần nữa tăng vọt, cưỡng ép ngưng tụ
lại bộ thân thể vốn đã bị phần
thành hai. "Thiếu chủ! Không thể đợi thêm nữa! Lão bộc giúp ngài thoát khốn."
Vốn dĩ chúng nó tới đây là để
tị nạn, lại không hiểu sao bỗng phát hiện ra Dư thị tồn tại ở nơi này. Trong cơ thể đám bán yêu ấy còn ẩn chứa tinh hoa Thủy tộc, có thể nói
là tươi non béo tốt, có công
hiệu cực lớn đối với quá trình
- tăng tiến cảnh giới. Đặc biệt
là lão già được gọi là "Dư Tổ"
kia.
Nếu có thể nuốt lấy lão,
chẳng những thiếu chủ có thể khôi phục được thương : thế, còn có thể nâng cao thêm một bước.
Đáng tiếc thủy khí trong cơ
thể lão già kia quá nặng,
không thể trực tiếp bỏ vào trong miệng, lúc này tước yêu mới gieo kim hỏa vào trong ' thân thể Dư Tổ, hy vọng có thể thanh lọc thủy tỉnh khí kia.
Để tránh lão già kia tự sát, nó còn đặc biệt để lại cho Dư Tổ _ mấy trăm tộc nhân, để cho lão ta có thêm một mi lo lắng vướng bận, mà cố gắng
kéo dài chút hơi tàn dưới sự tra tấn của kim hỏa.
Không ngờ Nam Hồng Thất Tử lại quản rộng như vậy,
ngay cả vùng đất biên thuỳ
này cũng phải nhúng tay vào. "Ta hiểu..." Kim Tước thiếu chủ oán hận trừng mắt nhìn lão cầu kia, nếu không phải
con chó này ra tay ngăn cản
thì đợi nó giết tu sĩ Thanh
' Nguyệt tông xong, lại phối hợp với bổ vật đến từ Dư Tổ, chẳng những thương thế bên ngoài khôi phục mà cảnh giới tu vi của nó cũng có thể tiến
thêm một bước dài, hiện giờ
_ nó lại bị ép phải nuốt Dư Tổ
: trước. Vội vàng như vậy,
nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng đột phá được Phản Hư
tầng bốn, mà thương thế
cũng chưa chắc đã khỏi hẳn. "Cút ngay cho bản tôn!" Bỗng
: nhiên Kim Tước thiếu chủ
cũng đánh ra loại bí pháp
: tương tự như vậy, chỉ có điều đôi mắt của nó không hề biến thành màu đỏ tươi, mà là màu vàng ròng.
Nó ra tay hung hãn như vậy,
' đúng là đã tạm thời đánh lui được lão cẩu, đánh cho con chó già kia phải bay ra xa mấy chục trượng.
Động tác đơn giản này rơi
_ vào trong mắt mọi người, lại
: khiến đồng tử của hai nàng
kia đồng thời co rút lại.
Bọn họ dám khẳng định khí
tức trên người lão cầu đúng là Phản Hư tầng bốn, nên
: đương nhiên nó có thể
nghiền ép Kim Tước thiếu chủ
chỉ có thực lực tương đương với Phản Hư tầng ba, nhưng con ấu tước này lại có thể dựa vào yêu thần, cưỡng ép
thoát khỏi sự kiềm chế của
lão cẩu. Đùa gì vậy! Giữa tầng ba và tầng bốn vốn là một cái hào sâu khủng bố đến cực điểm mà?
he
Bạn cần đăng nhập để bình luận