Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 718: Lần Này, Thật Sự Đã Đi Hết C...

Chương 718: Lần Này, Thật Sự Đã Đi Hết C... Chương 718: Lần Này, Thật Sự Đã Đi Hết C...
Bỗng nhiên Thẩm Nghi lại có
': cảm giác khá kỳ lạ về đám
dược lực hắn tích góp được ở
trong linh khu sau khi ăn vào nhiều Thiên Hoàng Đan nhữ vậy. Bởi vì ngay lúc này, đang có một con chim phượng làm
chủ đạo, trực tiếp dẫn dắt
đống dược lực kia chạy khắp
nơi trong cơ thể hắn, không ngừng cọ rửa tứ chỉ bách hải.
[ Năm thứ ba ngàn bảy
trăm, ngươi đã hấp thu xong
toàn bộ dược lực, cũng tiêu
_ hóa sợi tỉnh huyết của Xích
: Nhãn Huyền Phượng kia rồi,
căn cứ vào thủ đoạn được ghi lại bên trong Thiên Hoàng
Bất Diệt Chân Thân, ngươi
: bắt đầu điều động chúng nó
đi phá quan ] [ Năm thứ bảy ngàn sáu
- trăm, lắng đọng gần vạn
năm, rốt cuộc cũng có thu
: hoạch, có cảm giác ngươi đã hóa thân thành Cửu Thiên Chỉ Hoàng, vẫy vùng tứ hải ]
_ [Phản Hư. Thiên Hoàng Bất
Diệt Chân Thân: tiểu thành ] Trong chốc lát, toàn bộ ánh vàng trên người Thẩm Nghi đã bắt đầu thu lại, cuối cùng hóa thành một quả trứng
phượng màu vàng nằm ở vị
_ trí trung tâm của ngũ tạng
: Đạo Anh, xung quanh còn có
hỏa diễm màu đỏ liên tục vờn
quanh. Nó khẽ rung lên theo nhịp hô
' hấp của Thẩm Nghị, sinh cơ
liên kết, cùng một nhịp thở. Dường như hắn vừa có được tính mạng thứ hai.
Đến cuối cùng, ánh vàng
không còn chảy trên bề mặt
' nữa, mà đã thu vào bên trong, nối liền với ngũ tạng Đạo Anh và tứ chi bách hải, trở thành một bộ phận của Thẩm Nghi.
"Phù." Thẩm Nghi cũng
: không thỏa mãn như vậy, hắn
lại tiếp tục điều động thọ nguyên của yêu ma rót vào
bên trong Vô Lượng Yêu
Hoàng Cung. [ Năm thứ nhất, ngươi đặt
' hai bức Trấn Thạch vào trong
Đạo Cung, mượn huyết mạch
: yêu ma, lĩnh ngộ đạo pháp thần thông mới ]
[ Vạn Yêu Triều Bái. Xích
' Dương ]
[ Năm thứ bảy mươi hai, ngươi phát hiện huyết mạch của Thần Phong Yêu Hoàng có phần tương đồng với
huyết mạch của Kim Sí Cửu
Văn Yêu Hoàng, nên thử kết
hợp hai thức đạo pháp này
với nhau ]
[ Vạn Yêu Triều Bái. Kim Phong Nhiếp Hồn } [ Đạo Cung của ngươi càng thêm vững chắc } __ [Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 148.300 năm } Hiện giờ, ở bên trong Đạo : Cụng đã có đến bốn bức Trấn Thạch, ngoại trừ đạo pháp ' mới vừa được diễn sinh ra, tạm thời Thẩm Nghỉ còn không biết chúng có ích lợi gì. _ Có lẽ chỉ khi rời khỏi Nam Dương tông này, được chứng _ kiến thiên địa rộng lớn hơn, hắn mới có thể lĩnh ngộ được. Lần này, thật sự đã đi hết con đường rồi. Thẩm Nghi chậm rãi đứng
dậy, đi ra ngoài cửa. "Tất cả đầu yên lặng một chút."
Sau khi lời nhắc nhở lạnh
' nhạt ấy vang lên, rõ ràng là tâm tư của Thanh Phong và Đường Nguyên đã xuất hiện một chút bất ổn. Và chỉ trong nháy mắt, cả hai đã im lặng
xuống.
Sa c
: Chỉ vì câu nói này đến từ
Nhiếp Quân.
Từ trước đến nay, Nhiếp sư huynh vốn là người không
thích ràng buộc nhất, nhưng
chẳng hiểu vì sao trong hơn
: mười ngày này, thái độ của gã lại trở nên cực kỳ khác thường. Chẳng những một mực ở trong viện không ra,
còn gọi một đám đồng môn
tới, không cho phép những
' người còn lại rời khỏi. Ngay cả cái hồ lô rượu mà gã chưa bao giờ rời tay, thì đã rất nhiều ngày, Lý Thanh
Phong hoàn toàn không nhìn
thấy nữa.
Lý Thanh Phong chỉ có thể lúng túng nói: "Sư huynh...
Chuyện này đã giải quyết
xong rồi, ta muốn trở về Ngô
Đồng Sơn xem thử." Hj "
"
Nhiếp Quân ngồi xếp bằng,
: hai con ngươi khép hờ, không lên tiếng đáp lại. Gã đang làm những chuyện
' mà bản thân mình ghét nhất,
đều là vì tâm tư rối loạn. Sau khi biết sư phụ đã hoàn toàn từ bỏ đám đệ tử này, không hiểu vì sao gã lại trở thành người duy nhất có thể
chăm sóc đám sư đệ sư muội
của mình.
Trước kia, gã vẫn luôn sống cuộc đời vô câu vô thúc, khoái
ý ân cừu, thì đến hiện giờ, bỗng nhiên lại bị một sợi dây xích vô hình trực tiếp trói buộc lại.
Và nói thật, đúng là vào thời khắc này, gã tuyệt đối không
dám làm ra bất kỳ hành động ' nào mang tính chất kích thích lão cấu kia.
"À¡." Đồng Tâm Xuyến lặng lẽ
thở dài một hơi.
Dựa theo phản ứng của sư huynh thì hẳn là chuyện này _ còn lâu mới đến hồi kết thúc, : thậm chí áp lực lần này còn có khả năng càng lớn hơn lúc trước rất nhiều.
Nếu Thẩm Nghi và sư phụ có thể đạt thành nhận thức chung, có lẽ tình huống sẽ tốt
: hơn rất nhiều. Nhưng dường
như hai người này trời sinh
: đã không tín nhiệm đối phương.
Một người cho rằng, sư phụ : và hắn vốn không phải người một đường, cũng tuyệt đối sẽ ' không giao đồ vật bản thân
muốn thủ hộ vào trong tay sư
phụ.
Một người khác cũng không tin tưởng Thẩm Nghỉ có thể làm việc theo phương thức - của nàng. Một người trẻ tuổi độc lập không nghe chỉ huy
như vậy, tất sẽ không được nàng nhét vào trong kế hoạch của bản thân. "Đầu là đồng môn, không cần
: phải che giấu làm gì nữa,
nàng đã nói gì với ngươi?" Ý
: niệm tới đây, Đồng Tâm Xuyến chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói.
' Rốt cuộc Nhiếp Quân cũng
mở mắt ra, liếc nhìn gã bình
: tĩnh trả lời: "Trước khi ta nghĩ thông suốt, mọi người chỉ cần yên tĩnh ở chỗ này là được." Là người có thực lực mạnh
nhất trong nhóm đồng môn,
Nhiếp Quân đang nỗ lực hết
: sức để đột phá Hóa Thần viên
mãn, và ý nghĩa chân chính của mấy từ “nghĩ thông suốt”
kia chỉ đơn giản là phá cảnh
mà thôi. Không đạt tới cấp độ kia, căn
': bản không thể cứu vãn được
điều gì.
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn ra ngoài viện. Chỉ thấy một
': bóng người quen thuộc đang
không nhanh không chậm,
' thong thả tiến vào, đứng ở ngoài cửa, bình tĩnh hỏi: "Ta dự định đi ra ngoài một chuyến, các ngươi có muốn cùng đi không?”
Lý Thanh Phong là người đầu
- tiên nhảy lên nói: "Đi đâu? Ta
đit"
Gã sắp bị nghẹn chết rồi. Đường Nguyên không dám nói lời nào, nhưng cũng hướng ánh mắt tràn đầy : mong đợi nhìn sang. Dường như Nhiếp Quân đã dự liệu được điều gì, sắc mặt ' khẽ biến. Và quả nhiên... ngay sau đó, gã lập tức nghe được ' ba chữ quen thuộc kia: "Thiên Yêu quật." Thẩm Nghi khoanh tay đứng đó, cất lên giọng nói không chút gợn sóng, giống như nơi hắn muốn đi vốn không phải - là một khu hung hiểm có Đại Yêu Phản Hư cảnh tọa trấn, mà là một quán ăn tửu lâu không đáng chú ý nào đó ở ven đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận