Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 750: Có Phải Các Ngươi Đã Quên ...

Chương 750: Có Phải Các Ngươi Đã Quên ... Chương 750: Có Phải Các Ngươi Đã Quên ...
Chúng đầu là huynh đệ của
Linh Vân thượng nhân,
đương nhiên là phải nói đỡ
: cho đối phương một chút, nhưng không ngờ lời này vừa nói ra lại bỗng nhiên làm Lý Thanh Phong siết chặt nắm
đấm. Gã lập tức nhìn về phía
Thẩm Nghi bên cạnh theo
' bản năng: "..." Lại thấy vẻ mặt của Thẩm tông chủ vẫn như thường, dường như không nghe thấy.
Có điều, động tác của thiếu
: niên non nớt kia lại khiến con
cóc bên này chú ý. Nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
nhỏ nhắn môi hồng răng
- trắng của Lý Thanh Phong,
khẽ chép miệng hỏi: "Đây là ai?" Nghe thấy câu hỏi của cóc, : mấy con yêu kia nhìn nhau, có chút do dự nói: "Hình như là người đi theo Liễu chấp sự, nhưng không có phục sức : tông môn trên người, hẳn là tán tu." Liễu chấp sự? Con cóc nọ liếc nhìn Thẩm Nghi, sau khi cảm nhận được tu vi Phản Hư Cảnh của hắn, nó hờ hững dời ánh mặt đi, : chỉ hướng về phía Lý Thanh Phong, vẫy vẫy móng vuốt: "Mang hắn tới đây." "Cái này..." Nếu là tình huống bình thường, đương nhiên bốn con Đại Yêu kia sẽ không
- đề ý tới hai tên tán tu như
vậy, nhưng hiện giờ, đối
: phương chính là người được Liễu chấp sự mang đến, dù không tính là đệ tử tông môn cũng có chút dây dưa quan
' hệ ở bên trong.
"Có phải các ngươi đã quên mất nơi này tên là gì rồi?" Dường như Bích Hải Cáp Mô đang muốn mượn đề tài này
để nói về chuyện của mình,
nó đã sớm khó chịu với động
: tác lúc trước của đám yêu ma
này rồi, rõ ràng là bọn chúng để ly rượu đang chúc tụng nó
xuống để xoay người rời đi.
Giờ phút này, nó đang cười lạnh liên tục, ánh mắt quét
qua, khiến cho lồng ngực của
mấy con yêu ma kia đầu phát
: lạnh. Nơi này là Nam Hồng... cũng là Hồng Trạch.
Chúng chậm rãi đứng lên, đi
. tới bên cạnh hai tán tu: "Tiểu hữu, qua ngồi nói chuyện với Bích Hải tiền bối một phen đi, khẳng định là không thiếu phần thưởng của ngươi đâu."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Thanh
: Phong thoáng đỏ lên. Gã
hoàn toàn không rõ vì sao chuyện này lại đột nhiên
chuyển biến như vậy.
Cái gì gọi là ngồi nói chuyện một phen? Con mẹ nó, thứ
kia là con cóc đói
- Thế nhưng khi nhìn lại mấy con Đại Yêu trước mắt mình đầu là cường giả Phản Hư Cảnh, Liễu chấp sự lại không
có ở chỗ này, gã càng không
thể tìm phiền toái tới cho
' tông chủ... đến cuối cùng, Lý Thanh Phong khẽ hít thở một hơi rồi run rẩấy đứng lên... Ngồi một chút không sao, đừng động tay là được.
ñ
Thẩm Nghỉ dùng ánh mắt đầy quái dị khẽ liếc Lý Thanh
Phong một cái, rồi tiện tay
kéo gã lại. Lý Thanh Phong còn chưa kịp : phản ứng, con ngưu yêu cường tráng bên cạnh đã có : chút nóng nảy gầm lên: "Ail Ngươi cản trở là thế nào?" Nói xong, nó trực tiếp đưa tay _ về phía Lý Thanh Phong, ba con yêu còn lại cũng đi tới vây ' quanh hai người bọn họ. Đến đây, cuối cùng Thẩm Nghi cũng buông chén rượu trên tay xuống, rồi ngay trong nháy mắt, cánh tay tráng kiện kia bông vươn ra, - đột nhiên hăn xòe tay tới, nắm lấy da thịt của đối phương. Được Thiên Hoàng Bất Diệt Chân Thân gia trì, ngay cả kim diễm cũng không cần hiển lộ. Dưới lực lượng khổng lồ chợt xuất hiện bất thình lình kia, thân thể cường tráng của ngưu yêu khẽ bước chân lảo đảo, nện ầm ầm lên bàn! Bành —— Thẩm Nghi dùng ' một tay đè đầu ngưu yêu xuống, gắt gao ấn nó lên bàn. Cho tới giờ khắc này, hắn vẫn duy trì tư thế ngồi lạnh nhạt như lúc trước, ngay cả vạt áo cũng chưa từng tung lên lẫy một cái. Nhìn con trâu già đang ra sức giãy giụa, ba con yêu khác vô thức lui về phía sau một bước. mm
"
Bích Hải Cáp Mô thoáng ngẩn
: người, lại lập tức dùng ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm về phía Thẩm Nghi.
Cuối cùng, nó cũng chịu
đứng lên từ trên chiếc ghế
_ đá, tựa như một ngọn núi thịt nhỏ đi về phía hai người, sau đó phất tay kéo con trâu đang bị ấn xuống dưới bàn ra, trực tiếp ngồi xuống bàn
đá, từ trên cao nhìn xuống
_ hai người, cất giọng khàn
: khàn hỏi: "Có ý gì? Ngươi
định đổi với hắn sao?"
Dưới tu vi của Phản Hư tầng
ba gia trì, Lý Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng, cả
' khuôn mặt đã bị cái đầu lưỡi
màu đỏ tươi kia cuốn quanh
: một vòng, chất lỏng ướt sũng nhuộm ướt cả vạt áo.
Bỗng nhiên gã ngước mắt lên, hai mắt trợn trừng trừng, há mồm thở hổn hển: "Ôi... I"-
Lại thấy gương mặt con cóc
kia đầy rẫy tham lam: "Đủ
thơm ngọt, theo ta về Bích Hải trì làm khách, chờ tâm _ trạng bản tọa tốt, tự nhiên sẽ : phái người đi thông báo cho ngươi tới đón hắn về." Lý Thanh Phong siết chặt : nắm đấm, bàn tay kia đã không kiềm chế được mà thò xuống bên hông.
Đúng vào lúc này, gã lại bị
: Thẩm Nghi trực tiếp bắt được, nhanh như cắt đẩy ra ngoài cửa. Lý Thanh Phong lảo đảo đứng dậy, thoáng
ngây ra một lát, lại thấy Thẩm
Nghi cũng đứng dậy đi về
' phía mình, lúc này gã mới giật mình hiểu ra. Đúng rồi... thật ra có Thanh Nguyệt tông ở đây, bọn
chúng vốn không dám làm gì,
chỉ cần tạm thời tránh mũi
: nhọn, đợi đến khi Liễu chấp
sự trở về là được.
Không hổ là Thẩm tông chủ,
: đối mặt với nhiều yêu ma như
vậy, vẫn có thể duy trì bình tĩnh, tâm tư thản nhiên.
"Các ngươi thử đi ra khỏi
: động phủ này xem?" Bích Hải Cáp Mô không đứng dậy đuổi theo, chỉ dùng vẻ mặt như cười như không nhìn chằm
chằm vào hai người bọn họ. Lý Thanh Phong có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghị, lại thấy đối
phương vừa đi đến cửa động
liên dừng bước.
Hình như không phải tông
chủ muốn rời đi?
Ngay sau đó, dưới cái nhìn
chăm chú của gã, Thẩm Nghỉ thúc giục khí tức, cầm hai cái : vòng đồng, vẻ mặt hờ hững trực tiếp đóng cửa đá lại. Âm ầm ầm. Vốn tưởng ở nơi này có gì đó ' khác biệt, hóa ra thực tế vẫn là như vậy. Nếu đã giống nhau thì hắn sẽ quen hơn nhiều. Khóe môi Thẩm Nghi khẽ cong lên, tạo thành một đường vòng cung hoa mỹ. Sau đó, hắn đưa tay kéo vạt áo, rồi chậm rãi quay người nhìn về phía đám yêu ma đang ngạc nhiên trong hang động.
Ngay sau đó, một luồng linh
: quang bắn nhanh từ mi tâm hắn tới, hóa thành một con chó vàng lưng đen đang nhe răng cười lao thẳng về phía
: chúng yêu.
Cùng lúc đó, trên người Thẩm Nghi cũng có kim diễm tràn ra, hóa thành Lưu Kim Vũ Dực nhẹ nhàng mở rộng.
Uống rượu lâu như vậy, cũng
. nên ăn cơm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận