Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 937: Ước Định Tiên Nhân Động!

Chương 937: Ước Định Tiên Nhân Động! Chương 937: Ước Định Tiên Nhân Động!
"Phù." Liễu Thiến Vân dùng sức hít thở, cố gắng ổn định lại nỗi lòng, nhưng đầu ngón - tay vẫn không nhịn được mà khẽ run lên. Thoạt nhìn sẽ có cảm giác : đám yêu ma này hoàn toàn không có mục đích, chúng ' giết chóc không vì cướp bóc, nhưng đối tượng chúng nó lựa chọn tập kích lại quá mức rõ ràng. Tới bây giờ, không hiểu sao chúng nó lại trực tiếp rút lui _ rồi, hiển nhiên là người phía sau bọn chúng đã đạt được thứ đối phương muốn. "Phụ thân..." Liễu Thiến Vân siết chặt năm ngón tay, sau đó lặng lẽ rời khỏi đám : người, chạy về một hướng khác.
Tu vi Phản Hư tầng ba của nàng vốn thuộc về tồn tại lót đáy trong đám tu sĩ có tư
_ cách rời tông này, bởi vậy
hành động của nàng làm sao
có thể tránh được tầm mắt của người khác?
Mọi người chỉ giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
Dù sao bọn họ cũng không
: nhận được pháp chỉ của
trưởng lão, điều ấy đã đủ để nói lên rằng Liễu trưởng lão
không muốn làm lớn chuyện
này lên. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Cùng lúc ấy, có một bóng
người gây guộc đang đứng
_ chắp tay, đạp trên một chiếc
thuyền lá lênh đênh giữa đại
' dương mênh mông mãnh liệt. Con ngươi trong suốt trên khuôn mặt có phần nghiêm túc kia, đang yên tĩnh nhìn vào vùng hư vô phía
trước.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như
giữa chốn mênh mông này chỉ có một mình ông ấy,
nhưng từng con sóng dưới
chân lại phảng phất như đang chứa đựng vô vàn sát
GI:
__ Đương nhiên, kể cả những con sóng nọ có hung hãn hơn nữa, cũng không thể chạm được vào góc áo của bộ pháp
': bào kia.
Liễu Thế Khiêm lắc đầu nói: "Ngươi phí hết tâm tư gọi ta ra đến đây, chắc không ngây thơ đến mức muốn dùng vài thủ đoạn lừa bịp của đám
nhóc con này tới hù dọa lão
phu chứ?"
Tiếng nói vừa dứt, bỗng nhiên mặt nước xung quanh
lại rơi vào tĩnh mịch.
Thủy vực vừa rồi còn ầm ầm lưu chuyển dường như mới
đột ngột đóng băng, hóa
thành một khối bảo thạch
: màu xanh thẳm.
Trong phút chốc sau đó, dưới nước chợt truyền đến
': một giọng nói khàn khàn:
"Vậy ngươi cho rằng, ta gọi
' ngươi ra đầy là vì cái gì?"
Liễu Thế Khiêm cụp mắt
nhìn lại, thản nhiên nói: "Kiểu gì cũng không phải là muốn
giết lão phu, ít nhất cũng
' không phải giết như vậy."
"Vì sao?" Dưới nước chợt
vang lên tiếng cười.
— "Bởi vì ngươi không dám."
Liễu Thế Khiêm vỗ vỗ ống tay áo, ngay cả pháp bảo cũng - lười lấy ra: "Không có chứng cứ, ngươi chỉ là một con chó giữ nhà, nào dám gây phiền toái cho Long Cung?" Liễu trưởng lão xưa nay vốn - luôn nghiêm túc, lại chỉ dùng một câu đã khiến cho tồn tại dưới nước điên tiết đến thở ồ ồ. Thế nhân đầu biết, trong mười ba vị Long Tôn, bất kể là thực lực hay tâm tính thì _ lão Tứ này đều xếp hạng : hàng đầu, thậm chí danh tiếng của nó còn đang thịnh, trực tiếp nghiền ép phần lớn huynh đệ dưới chân. Nhưng chỉ một số ít người biết được, sở dĩ nó có danh tiếng lớn đến vậy, đơn thuần là vì Nam : Long Cung bên kia vốn không coi nó là người thừa kế.
Nếu đặt vào Tiên Tông, thân
phận của nó còn không sánh bằng Đạo Tử, nhiều nhất chỉ
: được coi là trưởng lão hộ đạo
mà thôi.
Cho nên chuyện tập kích rồi giết chết một trưởng lão Thanh Nguyệt tông ở ngay trước mặt Nam Hồng vốn
không phải là quyết định mà
nó có thể làm ra được.
Dưới nước trầm mặc rất lâu, cuối cùng lại vang lên tiếng
cười: "Vậy ngươi đi ra đây để
làm gì?" Đúng là nó không thể làm gì
: ngoài sáng, nhưng chỉ cần
khơi lên một chút sóng gió
: thôi cũng có thể làm cho đám chấp sự của Thanh Nguyệt tông lo đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn phải trả một cái
giá thảm trọng.
Mà toàn bộ những tổn thương này đều là vì Liễu Thế Khiêm.
Có đôi khi, sống lưng quá thẳng cũng không phải
_ chuyện gì tốt đẹp cả, mà
: ngược lại, nó còn khiến đối
phương rất dễ bị người ta
nắm thóp.
Ít nhất là vị Liễu trưởng lão này chắc chắn sẽ không trơ
: mặt nhìn loại chuyện đó phát
sinh. Trái ngược với đối
: phương, Kha Lão Tứ vốn không quan tâm đến sinh tử của những yêu ma Thủy tộc kia. Lấy mạng của yêu ma đi
đổi mạng của đệ tử Thanh
Nguyệt tông, nó chẳng hề
' đau lòng chút nào, càng không có chuyện áy náy tự trách.
"Không bằng như vậy đi,
ngươi nói cho bản tôn biết,
đến cùng là vị huynh đệ kia
: của ta đã chết trên tay ai, nhớ
phải nói rõ nguyên do nữa. Oan có đầu nợ có chủ, nói
xong ta sẽ tha cho ngươi một
: mạng." Trong giọng nói của
Kha lão tứ có mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Ánh mắt Liễu Thế Khiêm vừa lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó ông ấy chậm rãi thở ra
': một hơi: "Như vậy đi, ngươi cũng nói cho ta biết, là ai đã ' đưa thư cho ngươi?"
Chỉ ngắn ngủi mấy câu như vậy lại khiến Kha Lão Tứ rơi vào trầm mặc lần thứ ba.
Thật ra mục đích của nó cũng ' không phải là muốn biết thân : phận của tên Trảm Long Nhân kia từ trong miệng lão nhân này, dù sao thì trên lá thư lúc trước đã sớm nói rõ ràng mọi chuyện rồi, nó hỏi như thế chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc Liễu Thế
: Khiêm một chút, coi như trút
giận cho câu "chó giữ nhà"
: vừa rồi mà thôi.
Nhưng rất rõ ràng, Liễu Thế Khiêm đã đoán được tất cả từ
: lâu.
Đến đây, rốt cuộc loại cảm xúc tràn ngập bên trong tiếng cười thoáng hiện một chút nghiền ngẫm đầy vẻ cố tình của Kha Lão Tứ cũng tan
đi, nó trầm giọng nói: "Bản
tôn cũng không ngờ, Liễu
: trưởng lão lại mạnh miệng
như thế."
Nó đã không muốn nói
nhảm với đối phương nữa. “Tiên Nhân Động, trong vòng
' ba ngày, nếu ngươi còn sống
đi ra, việc này coi như xong,
: nếu ngươi chết, ta cũng không truy cứu nữa." Cái gọi là Tiên Nhân động kia chính là một bí cảnh của Nam Hồng. Nơi ấy đã sớm bị ' nhóm tu sĩ thăm dò cả trăm ngàn lần, cũng sớm bị bọn họ vứt bỏ từ lâu, điểm đặc biệt duy nhất đó là khi tiến vào cái động này, bản thân sẽ hoàn
toàn bị ngăn cách với bên
_ ngoài.
Nói cách khác, đó chính là một nơi tuyệt hảo để giết
người giấu xác. Trải qua thời gian dài đăng
: đăng, một loại thuyết pháp
vốn được người ta tự ước
- định với nhau mà lại trực tiếp trở thành chân lý. Đó là bước vào Tiên Nhân Động, tương đương với ký giấy sinh tử.
"Không truy cứu nữa... Xùy,
ngươi cũng xứng đại biểu cho Long Cung sao?" Liễu Thế Khiêm lắc đầu lại dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nhẹ giọng nỉ non một câu, nhưng
ông ấy hoàn toàn không từ
chối lời đề nghị này, mà
: ngược lại bắt đầu không
nhanh không chậm xoay người, chiếc thuyền độc dưới
chân đột ngột lướt đi, hướng
về một phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận