Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 810: Tự Ngươi Chọn, Đừng Trách ...

Chương 810: Tự Ngươi Chọn, Đừng Trách ... Chương 810: Tự Ngươi Chọn, Đừng Trách ...
Trần Tử Long hờ hững nhìn
VÒ rượu rơi xuống đất, văng
tung tóe khắp nơi rồi lập tức
: hướng ánh mắt lên người đệ đệ sinh đôi của mình. Sau đó, gã nhắm mắt lại, giấu đi sát cơ vẫn thiêu đốt trong đáy
: mắt, nhẹ giọng nói: "Những
nơi ngươi đã đánh hạ được,
' Trần gia không cần, ngươi có bao nhiêu thực lực, Trần gia mặc kệ. Ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, miếu nhỏ
của Trần gia, không chứa
được vị Đại Phật là ngươi."
"Mời." Trần Tử Long nói xong, chậm rãi giơ tay lên, làm ra
động tác đuổi khách.
Nhìn thấy phản ứng như vậy, Trần Tử Khí thoáng trầm mặc : một hổi, nhưng ngay sau đó, khóe môi lập tức cong lên, để _ lộ ra ý cười: "Tự ngươi chọn, đừng trách ta."
Trong lúc nói chuyện, chiếc áo choàng trên người gã chợt không gió mà động.
"Hôm nay, cỗ quan tài này
vừa vặn dùng để chôn cất
ngươi." Ngay sau đó, Đạo
Cung dập dờn sóng biếc trực tiếp được gã tế từ mi tâm ra, _ che đậy tầm mắt bên ngoài đại điện.
Đạo Cung cao tầng bốn, bên trong tràn ngập hai vùng linh khí. Hai tầng Linh Cung như vậy, dù đặt bên trong Nam Hồng Thất Tử cũng gần đạt
: đến ngưỡng cửa trở thành đệ
tử thân truyền rồi. "Ta chỉ hối hận, vì sao lúc trước không tự tay giết ngươi." Trần Tử Long cười tự
- giêu, sau đó đột nhiên nắm
chặt song chưởng. Nhưng ở
. trước mặt bào đệ của mình, không cần biết trên khuôn mặt tiều tụy kia có thêm bao nhiêu hung ác cũng để lộ ra vẻ vô lực, không có lấy một
chút sức thuyết phục nào.
"Vậy ta còn phải cám ơn
ngươi ha?" Bỗng nhiên Trần Tử Khí bấm pháp quyết,
nhưng vừa mới bấm được
: một nửa, gã chợt nhíu mày
nhìn lại, đưa mắt quan sát khu vực bên ngoài đại điện.
Theo những tiếng bước chân
_ rất nhỏ truyền đến, chỉ thấy một thanh niên mặc áo đen, khuôn mặt tuấn tú, đang chậm rãi tiến vào, sau lưng
đối phương vẫn còn bốn tu sĩ
có khí chất không tầm
' thường khác. Thanh niên nọ nhàn nhã bước vào đại điện, ánh mắt của hắn không hề nhìn đám
người xung quanh, mà lập
tức đi đến bên cạnh hai
huynh đệ Trần gia.
Trần Tử Khí lập tức nhường ra
một con đường theo bản năng, sau đó trơ mắt nhìn
: thanh niên kia đi lướt qua
mình, tiến lên ghế chủ vị,
: ngồi xuống cái ghế mà hai huynh đệ bọn họ đã tranh giành nhiều năm.
: Thẩm Nghi nhẹ nhàng phủi
phủi vạt áo sau đó tựa lưng
' vào ghế, dùng một tay chống cằm, ánh mắt bình tĩnh đảo qua đám người phía dưới. Ngay sau đó, giọng nói lạnh nhạt của hắn tràn ra trong
đại điện: "Chuyện gì? Nói ta
nghe một chút."
Nếu đã đến thu tiền thì kinh nghiệm của Thẩm Nghi hắn
vẫn cực kỳ phong phú. Bốn người còn lại đứng ở
: phía dưới, lặng lẽ liếc mắt
nhìn nhau một cái. Trịnh
Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó nhíu mày truyền âm nói: "Hắn đúng là người vừa ra khỏi Nam Dương tông
sao? Nhìn tư thế này chỉ sợ
hắn còn vững vàng hơn phụ
' thân nhà ngươi một chút đó." Trong mắt Liễu Thiến Vân cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Nàng từng trông thấy một
. mặt ôn hòa của Thẩm Nghị,
: cũng đã trông thấy một mặt
6t phạt của đối phương, nhưng thực sự không ngờ
rằng, người này vẫn còn loại khí chất mà nàng thực sự không đoán ra được. "Trước kia hắn từng làm bộ đầu ở Bách Vân huyện... rồi Tổng binh Thanh Châu... Tuần tra sứ Đại Càn... Yêu Hoàng : của Thiên Yêu quật..." Diệp Văn Huyên thầm thở dài - trong lòng, đột nhiên nàng lại có cảm giác mình đang báo tên món ăn. Nghe đến đây, bao gồm cả Nhan Văn Thành, ba người _ còn lại đầu đồng thời rơi vào trâm mặc. Tuy bọn họ chưa từng nghe qua những thế lực này, ': nhưng vừa nghe là biết kinh nghiệm của người này vô cùng phong phú, đặc biệt là : thân phận cuối cùng, nó trực tiếp làm cho người ta nghe : mà có chút choáng váng. Bên dưới những thân phận này, thực sự là một người sao? Trần Tử Khí nhìn chằm chằm vào thanh niên đang ngồi bên trên. Gã trở về nơi này để tìm lại tôn nghiêm cho mình, _ chứ không phải đến để tố cáo với Thanh Thiên đại lão gia. Đã thế, vẫn còn một chuyện càng khiến gã bất mãn hơn, đó là vừa rồi, bản thân gã lại trực tiếp lui bước lại theo bản năng khi đối diện với tên
Phản Hư tầng ba ấy.
- Đại khái là bởi vì mấy người còn lại kia đang mặc pháp bào của Thanh Nguyệt Tông.
Thời gian kéo dài quá lâu,
bản thân đã quá mức đắc ý
' vênh váo, cuối cùng cũng dẫn người của Nam Hồng Thất Tử tới đây.
Nếu hiện giờ là sau khi bản
thân thượng vị, gã cũng
không ngại hàn huyền khách
: sáo với đám "Thượng Tiên”
này một phen. Nhưng hôm nay không được. Danh tiếng
trong tòa đại điện này chỉ có
- thể thuộc về một mình gã mà
thôi. "Thượng Tiên Thanh Nguyệt
: Tông, đây là việc nhà của Trần
gia ta, đợi sau khi Tử Khí an
: bài xong xuôi, khoản hiếu kính năm nay nhất định sẽ tăng thêm gấp bội. Mấy vị đường xa mệt nhọc, kính xin
rời đi nghỉ ngơi trước." Trần
Tử Khí chắp hai tay lên nói. Dù phải đối mặt với tu sĩ của Nam Hồng Thất Tử, trong lời nói của gã vẫn bình thản như thường, không kiêu ngạo
không tự tỉ.
Với tư thái này của gã, cùng
với thiên tư bên trong tòa Đạo Cung vừa triển lộ ra,
ngay cả trưởng lão ngoại môn của Nam Hồng Thất Tử, : cũng không nhịn được sẽ coi trọng gã thêm mấy phần.
Ví dụ như Trịnh Thiên, nàng
vừa hài lòng gật đầu.
' Nhưng Thẩm Nghi chỉ tùy ý
liếc mắt nhìn gã một cái rồi
' lạnh nhạt nói: "Ta không hỏi cái này, ta bảo ngươi nói xem, có chuyện gì?"
Trong giọng nói của hắn cũng không có lấy một chút ý tứ châm chọc nào nhưng lại : khiến cho sắc mặt của Trần Tử Khí đột nhiên đỏ lên. Một
tên tiểu tu định dựa vào thân phận ỷ thế hiếp người?
Nếu hắn không phải đệ tử của tiên tông thì với loại tu vi
: này, cũng xứng để chỉ trỏ vào
gã? "Thượng Tiên! Tử Khí xử lý xong chuyện nhà trước, lại đến phân trần với ngươi."
Bỗng nhiên Trần Tử Khí rút
song chưởng về, ánh mắt lại
' một lần nữa rơi xuống người huynh trưởng trước mặt. Cùng thời điểm đó, khí tức toàn thân gã đột ngột bạo động, khiến cho Đạo Cung
mang theo biển xanh ngập
_ trời gần như đã khuếch tán
: cảm giác áp bách đáng sợ ra
xung quanh.
Đến đây, ngay cả Trịnh Thiên
cũng hơi biến sắc. Một thế
lực nhỏ ở trong xó xỉnh như vậy, chỉ nhận được một chút
xíu tài nguyên bé nhỏ không
đáng kể, ai ngờ lại có thể
: xuất hiện một tu sĩ có tu vi
bất phân cao thấp với nàng? Thiên tư như vậy đã đủ để
kiêu ngạo rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận