Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 711: Ngươi Chờ Đó!

Chương 711: Ngươi Chờ Đó! Chương 711: Ngươi Chờ Đó!
mm " Nhiếp Quân nhìn viên đá ': không ngừng lóe lên u quang trong tay, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Một lát sau, gã tùy ý thu nó vào trong tay áo rồi xoay người hướng về phía Mai Tịch Dao vừa rời đi. Mãi cho đến khi bóng người Nhiếp Quân đã biến mất ở bên ngoài rừng trúc, gió núi nổi lên, Diệp Văn Huyên lại một lần nữa đứng bên vách _ đá, ánh mắt càng thêm thâm cự Chuyện trong Nam Dương tông, chỉ một người có thể định đoạt, tuyệt đối không tồn tại cái gì gọi là cùng tiến cùng nhau.
Chỉ có lựa chọn nhiều năm
: qua của nàng mới là con đường chính xác duy nhất, cũng chỉ có nàng mới đủ tư cách là người đầu tiên đi ra
: khỏi Nam Dương tông, tuyên
cáo với thế nhân, một đời
' tông chủ mới vừa được sinh ra. Về chuyện có liên quan tới Yêu Hoàng ở quật thứ nhất,
lấy hiểu biết của Diệp Văn
_ Huyên đối với lão cẩu, thì hẳn
: là hiện giờ, đối phương đã
thả con Phượng Hoàng kia ra
rồi.
: Cũng vừa vặn mượn cơ hội
này, để cho đám người trẻ tuổi kia hiểu rõ, bất cứ hành : động mạo muội nào, cũng cần phải trả giá thật nhiều. Tiên sơn bị mây mù vờn ' quanh, bên trong tòa đại điện cao ngất không có một bóng ' người. Linh Hoàng tùy ý đá văng miếng bồ đoàn dưới chân, trong đôi mắt đỏ Đan Phượng lóe lên một tia phẫn nộ: "Người đâu rồi? Đại dược của bản Hoàng ở đâu rồi?" Gã lặn lội một đường đi đến nơi này, mục tiêu hàng đầu chính là Huyền Quang Động. Có thể nói trong ba phe đồng minh thì nơi đây chính là địa : phương thích hợp nhất để gã bồi bổ. Nhưng tới khi chân chính đặt chân đến Huyền Quang Động, gã lại phát hiện, đám _ người này đã sớm bỏ chạy hất từ lâu rồi, ngay cả nửa ' bóng người cũng không có. Sao lại như vậy được? Chẳng lẽ có người đã tiết lộ tin tức gã rời khỏi Thiên Yêu quật? "Thôi." Linh Hoàng thoáng điều chỉnh lại hô hấp, đi đến tấm bồ đoàn ở ngay chính : giữa đại điện, lặng lẽ ngồi xuống. Theo nhịp hô hấp của Linh
: Hoàng, từng luồng lửa hừng
hực bắt nguồn từ vị trí gã
- ngồi, từ từ xoay tròn rồi lan tràn ra ngoài, rất nhanh đã biến cả tòa đại điện này thành gian nhà tù hỏa diễm.
Tuy không thể ăn được Huyền
'. Quang Động, nhưng dọc theo đường đi, gã cũng bù đắp được chừng bảy - tám phần rồi, miễn cưỡng cũng có thể thử đột phá một phen.
Linh Hoàng nhắm hai mắt lại,
- đôi cánh màu đỏ hơi giãn ra.
Trên mặt dần dần bị vô số lông tơ rậm rạp bao trùm,
môi đỏ răng trắng cũng dần dần hóa thành mỏ chim sắc
bén.
Thân là con Xích Nhãn Huyền Phượng cuối cùng trong Nam Dương tông, huyết mạch của gã chính là tồn tại mà sinh
linh ở cái địa phương rách nát
này khó có thể tưởng tượng
' nổi.
Chẳng qua vào thời điểm gã
tám ngàn tuổi, đã bị lão cấu
kia đóng đỉnh lại, vào khoảnh khắc đó, toàn bộ thân hình
_ cũng ngừng phát triển, nếu
: không, dù nơi đây thiếu thốn
linh khí, chỉ cần để gã phát triển bình thường, thì với tuổi
thọ kéo dài đến chín mươi
: ngàn năm bây giờ, không nói
đến Hợp Đạo, ít nhất cũng có thể so với tu sĩ đã thành công leo lên đến Bạch Ngọc Kinh [1] rồi. Trương Lai Phúc chỉ có ba tầng lầu cao cũng dám giam cầm gã? Gã muốn diệt đối phương, ' cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Vào thời điểm đó, vô số dược lực và biển máu không ngừng quay cuồng trong cơ thể, khiến toàn thân Linh Hoàng : càng thêm nóng bỏng, cả tòa tiên sơn kia cũng rơi vào biển lửa sôi trào. "Phá cho bản Hoàng!" Nương theo một tiếng Phượng gáy bén nhọn, bỗng nhiên Linh
: Hoàng đứng dậy, tiếp tục
duỗi hai tay ra. Đúng vào lúc
này, rõ ràng là rất nhiều vết thương bị xỏ xuyên qua trên người gã đã khép lại, nhưng đến thời điểm hiện tại, toàn
' bộ chúng lại trở nên đau đớn.
Những cọc gỗ vẽ đầy lá phù kia, dù đã rời khỏi thân thể của gã, nhưng khí tức vẫn còn sót lại đã đồng thời hội tụ vào đúng giờ phút này, sau
đó hóa thành một chữ
_ "Phong" thoáng hiện vẻ gầy
: guộc mỏng manh trân lồng
ngực gã.
"Phốc." Đột nhiên Linh Hoàng
qUỲ rạp xuống đất, phun ra
một ngụm máu đỏ tươi. Gã dùng đối mắt khó có thể
tỉn được mà ngấng đầu nhìn
lại, tựa như đang nhìn thấy
Trương Lai Phúc dùng vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm vào mình.
: Đôi mắt Phượng màu đỏ
thẫm lập tức bị oán giận
' chiếm cứ. Có cảm giác Linh Hoàng vừa phải hứng chịu một nỗi khuất nhục lớn lao, gã hung hăng
nện một quyền xuống nền
gạch.
Dường như lão cẩu kia đã tính toán rõ ràng tất cả. Bất
kể đi làm chuyện gì, nó cũng chỉ đưa cho gã từng ấy khí
lực mà thôi.
: Bản thân gã giống như một con lừa ngu ngốc, mà Đại Càn kia lại chính là cây củ cải được lão cầu buộc ngay phía trước.
"Ngươi chờ đó! Ngươi chờ đó
' cho bản Hoàng!" Linh Hoàng thở hổn hển, lại một lần nữa hóa thành hình người, khóe môi phun ra một ngụm nước bọt.
Gã muốn lấy núi thây biển
: máu, hóa thành Huyết Ngô
Đồng, muốn lấy đi tất cả đại dược của Nam Dương tông,
để thành tựu cho quá trình
': Phượng Hoàng Niết Bàn của
gã, càng muốn cho lão cầu kia hiểu được, sự chênh lệch
: của thiên phú huyết mạch
tuyệt đối không phải thứ nó
: dựa vào di sản của Nam Dương tông là có thể san bằng!
Thoáng điều tức trong chốc lát, Linh Hoàng lảo đảo rời khỏi đại điện, lại đưa ngón tay vào trong miệng huýt vang một tiếng.
Không bao lầu sau, vài con
: cảm yêu đã nhanh chóng bay
từ bốn phương tám hướng
đến.
"Đi thông báo cho Thần
Phong, bảo bọn chúng dừng tay, Đại Càn là khẩu phần
: lương thực của bản Hoàng."
Linh Hoàng xoa xoa khóe
: môi, chợt phát hiện vẻ mặt mấy con yêu ma kia có chút cổ quái, chúng không vội vàng bay đi, mà run run rẩy
_ rấy ngồi xổm xuống bên cạnh
mình. "Hồi bẩm Linh Hoàng... Trong quật tiến công Đại Càn nhưng bị bọn họ ngăn cản, đã tử thương thảm trọng... Bọn họ
bố trí trận pháp ở khắp các
_ nơi, còn trực tiếp lấy ra ít
: nhất là mười vị tu sĩ Hóa
Thần, ngay cả đám đệ tử Ngô Đồng sơn kia cũng đang giúp
đỡ bọn họ. Toàn bộ địa bàn
: Cửu Châu, đến tận hôm nay
vẫn không có nơi nào bị chúng ta công phá." [1]: Ý chỉ Bạch Ngọc Kinh hư vô mờ mịt, nối thẳng tới trời cao, cũng chỉ con người có
thể tu luyện thành Tiên.
Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sinh.
(Bạch Ngọc Kinh trên trời,
năm thành mười hai lâu. Tiên Nhân xoa đầu ta, kết tóc
được trường sinh)
Bạn cần đăng nhập để bình luận