Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 870: Một Tên Cũng Không Để Lại!

Chương 870: Một Tên Cũng Không Để Lại! Chương 870: Một Tên Cũng Không Để Lại!
Đối với cự phách Hợp Đạo
: cảnh, đây chỉ là một bộ
thường phục, nhưng giờ phút
: này, dưới sự gia trì của pháp bào, dường như biển lửa tử kim ngập trời kia lại hoàn toàn có thể dung hòa toàn bộ
': Đào Nguyên sơn trang này.
Trong lúc bình thản bước chân đi, cánh tay bên dưới ống tay áo của Thẩm Nghi lại bỗng nhiên có thêm một bộ giáp cổ tay sắc bén. Nó cũng
có màu xám, nhưng so với
mảnh sương mù màu xám
: tràn ngập oán niệm trong
Đạo Cung âm u kia thì màu xám xịt của bộ giáp trụ này
càng giống với hư vô, hoặc là
điểm cuối cùng của tất cả
hơn. Hồng Mông Tử Khí gia thân,
: Quy Khư Tiên Giáp hộ thể,
Thẩm Nghi chậm rãi đi tới
trước mặt Đào Nguyên trang chủ.
Vào khoảnh khắc ấy, toàn bộ Vực sâu tựa như đọng lại. Đạo Hải tướng quân và Thanh
Lân Giao vẫn triền đấu không
ngớt, toàn thân gần như vỡ
vụn, Thanh Tê Đại Yêu cũng vô cùng thê thảm, nhưng nó chỉ một mực nhe răng cười, _ sau đó giơ song chưởng rộng - lớn lên quá đỉnh đầu, dùng quyền làm chùy, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh thẳng vào đầu con Giao Yêu.
Oanh! Vốn dĩ Đạo Hải nên
: thừa cơ xuất thủ, nhưng giờ phút này, nỗi e ngại trong mắt nó lại nồng đậm hơn gấp mấy lần. Nó tự tay đỡ lẫy cái
_ đầu giao yêu, ép buộc đối
phương phải ngẩng đầu nhìn
' lại, sau đó nỉ non nói: "Nhìn đi." Giao yêu giáng cho một quyền đánh nát vai phải của
nó, nhưng Đạo Hải không có
lấy một chút
Nỗi sợ hãi trong mắt Đạo Hải tướng quân đã hóa thành
cuồng nhiệt, khiến Giao Yêu
cũng vô thức ngước mắt nhìn
lên, để rồi ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú đến từ đôi ' mắt màu tím vàng đầy trời kia, toàn thân nó lập tức phát : lạnh. Gần như trong tầm mắt của mọi người đều xuất hiện một bộ áo bào trắng, sau đó khuôn mặt tuấn tú trắng nõn ' kia chậm rãi nhìn lại, phẳng phất như bên trong đôi mắt màu vàng tím của hắn đang bao hàm toàn bộ vạn pháp trong thiên địa. PhanhI Phanh! PhanhI Tiếng nổ vang không dứt truyền đến từ bên trong hố sâu, vô số huyết tương đồng : thời nở rộ, còn đẹp hơn hoa đào khắp núi! Từng bóng người lập tức nứt
VỠ, trong hố sâu lập tức hóa
thành một biển máu quay
: cuồng. Thẩm Nghi đứng trên bức tượng Thiên Diện Ác Quỷ, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc không nhiễm một hạt
- bụi, hắn đang cầm một cây
Huyền Cơ chùy, đưa nó vào
' mi tâm của lão nhân khô gầy kia. Mãi cho đến khi cơn đau dữ dội kéo tới, Đào Nguyên
trang chủ mới lấy lại tỉnh
thần từ trong mê mang, rồi
: theo bản năng lão muốn bấm
đạo pháp, nhưng mối liên hệ giữa lão và Đạo Cung lại đột
ngột trở nên trì trệ rất nhiều. Cũng chính trong khoảnh
': khắc đờ đần này, trên người
lão đã có thêm mười sợi
: Huyền Cơ Tác, lần lượt phong bế mi tâm, miệng mũi, tứ chị, tâm phúc.
Thức đạo pháp thứ hai lại hội
tụ bên trong Đạo Cung âm u,
' nhưng chậm hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc trước. Đào Viên trang chủ chỉ biết trơ mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt nhẹ nhàng
vén tay áo lên, mặc dù biểu
cảm trên gương mặt tuấn tú
: kia vân không thay đổi,
nhưng lại nhiều thêm một
chút ý mỉa mai. Trong chốc lát, quyền phong
: hung mãnh đã từ bốn
phương tám hướng giáng
: xuống, Thiên Diễn Tứ Cửu đạt đến đại thành lại được hắn toàn lực thi triển ra.
' Được rất nhiều nhân tố gia trì
như pháp bào của tông chủ,
' quà tặng của Huyền Khánh cùng với hai thức linh pháp và Huyền Cơ Tác, một chuyện tuyệt đối không có lấy một chút đạo lý gì để giảng như
liên tục vượt qua hai đường
_ ranh giới, dùng tu vi Phản Hư
- trung kỳ chiến Phản Hư viên
mãn, lại cứ như vậy mà sống động hiện ra ngay trước mắt
mọi người của Nam Dương Đạo Cung âm u sương mù
: xám đột ngột bùng phát, đạo
pháp âm tàn đầu rơi xuống
: phía dưới, nhưng khó mà đuổi kịp được bóng người huyền diệu kia.
' Chiếc áo bào màu trắng bay
lượn giữa không trung, mỗi
' một lần nó xuất hiện, đầu sẽ làm cho thân thể lão nhân tiều tụy kia tan vỡ. Từ không trung đến mặt đất,
tổng cộng chỉ mất chừng
. mười mấy hơi thở, nhưng
: Đào Nguyên trang chủ lại có
cảm giác đã trôi qua rất nhiều năm, thậm chí bản thân lão
đã trở thành một khối sắt rèn, được thiên chuy bách
: luyện, nhưng không thể lột
xác... Chỉ vì người cầm chùy
: vốn không muốn có được một khối sắt tốt, hắn chỉ đơn thuần muốn phát tiết cơn giận trong lòng mà thôi.
Khoảnh khắc lão nhân khô
' gầy kia rơi xuống đất, năm ngón tay đã xé rách thân thể lão ta, hung hãn đánh nát ngũ tạng Đạo Anh của lão, đồng thời một mảnh kim
diễm nóng rực lại điên cuồng
_ thiêu đốt lão.
Thẩm Nghỉ đạp chân lên biển máu, nhìn Đạo Cung âm u
phía chân trời tầng tâng sụp
đổ, rốt cục cũng phun ra một
ngụm trọc khí. "Phù." Ở phía sau hắn, toàn
bộ vực sâu ngoại trừ bóng
người trên vách đá, chỉ còn
- lại có một đám chấp sự Nam Dương tông và hai con rối đã vỡ vụn đến không chịu nổi.
Giờ phút này, từng đóa huyết
hoa diễm lệ vốn nổ tung trên
' không trung lúc trước, đã chui sâu xuống mặt đất. Tầng bùn đất màu đỏ sậm tanh hôi, khiến cho ngọn núi cao bạch cốt kia cũng phải ảm
đạm phai mờ.
Thẩm Nghi thoáng điều chỉnh hô hấp rồi lập tức xoay người cất bước đi đến phía trước tòa pháp trận kia, nhẹ giọng nói: "Một tên cũng không để
lại."
: Lời này vừa nói ra, Thanh Tê Đại Yêu và Đạo Hải Tướng quân đồng thời xông ra, lao về phía pháp trận!
Sau khi mất đi cao thủ che
' chở, đám đệ tử còn lại của Đào Nguyên sơn trang khó mà ngăn cản được hai bức Trấn Trạch tàn phế Phản Hư tầng tám này.
Phập —— Phía trên những
- đóa hoa đào mềm mại bỗng
nhuộm một vũng huyết tương, nhưng màu sắc lại
càng thêm tươi đẹp.
Vô số tiếng kêu rên vang vọng khắp núi rừng, toàn bộ ' quá trình cũng không quá lâu. Bởi vì rất nhanh, trong : tòa đại điện ban đầu kia cũng chỉ còn lại ba bóng người đang run rầy khiếp sợ. "Thẩm tông chủ, chớ có ngộ thương! Chúng ta chỉ đến để ' thưởng thức hoa đào mà thôi!"
"Chúng ta là Minh tông!
Thanh Nguyệt tông... Thanh Nguyệt tông còn từng giúp _ đỡ ngài rất nhiều, ngài đã quên rồi sao?"
Vị ngoại môn trưởng lão Thiên Kiếm Tông kia miễn cưỡng nở một nụ cười, vị chấp sự Thanh Nguyệt Tông này vội vàng móc nối quan : hệ, chỉ có chấp sự Vô Song Tông là sắc mặt trắng bệch,
: đã ngã ngồi xuống đất rồi. Tâng tầng Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận kia đã trực tiếp vây ': khốn bọn họ ở bên trong Đào Nguyên sơn trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận