Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 992: Là Ngươi Trở Về Sao?

Chương 992: Là Ngươi Trở Về Sao? Chương 992: Là Ngươi Trở Về Sao?
Đôi Thần Tiên quyến lữ này, ': không biết đã giúp bao nhiêu tu sĩ tránh khỏi nguy nan, : cũng thu được một đoạn thời gian an toàn cực kỳ quý giá. Vừa nghĩ đến bốn chữ "Thần Tiên quyến lữ" này, khóe môi bà lão chợt có thêm một tia ' đùa cợt, cùng với sát khí dày đặc mà mọi người đều không thể phát hiện ra. Có thứ súc sinh, không cần biết dùng bao nhiêu lời hay ý đẹp đi tân trang lại, không : cần biết ban cho nó bao nhiêu mỹ danh, thì đến cuối cùng, nó vẫn là thứ tiện chủng trời sinh, đáng bị người cưỡi! Huyền Khánh à, mắt ngươi
đúng là bị mù rồi...
__ "Cái này." Bảo Hoa tiên tử chợt phát hiện sư tôn mình vừa rơi vào loại trầm tư này, sắc mặt không khỏi ngưng
: đọng lại.
Có vẻ như sư tôn của nàng chính là người duy nhất đang có mặt tại nơi này, mà vẫn còn có thể nảy sinh ra những suy nghĩ mơ hồ dưới loại tình
huống trước mắt.
` `. a. ĐA
_— May mà nơi này vẫn còn
những vị cự phách Hợp Đạo
cảnh khác.
Rất nhanh, sáu vị tông chủ kia đã thu hồi ánh mắt, dù
trong lòng bọn họ đang theo
những tâm tư khác nhau,
: nhưng hoàn toàn không thích hợp để bàn bạc về chúng ngay trên đại hội Thất Tử.
__ Thật ra ý tưởng của Ngụy
Nguyên Châu rất bình
' thường. Mặc dù Nam Hồng này có phần vắng vẻ một chút, nhưng cũng có liên hệ với bên ngoài, nên loại chuyện như Tiên Nhân
chuyển thế này, bọn họ cũng
_ từng nghe nói đến...
Mà nói đến Tiên Nhân, không bằng nói trắng ra một
chút, đó là rốt cuộc Thẩm
Nghi này có mối quan hệ gì
với Tần sư huynh kia? Vị tu sĩ trẻ tuổi trước mắt vốn
xuất thân từ Nam Dương,
nhưng từ trong thái độ của
: hắn, người bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra một chút e ngại nào đối với ngoại giới, cứ có cảm giác ngay trong
' khoảnh khắc hắn bước ra
khỏi khối Bảo Địa kia, hắn đã
' thằng thắn tiếp nhận chuyện này rồi, đồng thời cũng xác định được mục tiêu cực kỳ rõ ràng cho bản thân. Để rồi sau đó, chỉ trong một khoảng thời
gian cực ngắn, không chỉ tu vi
của hắn vùn vụt bay lên, mà
: hắn còn triệt để kết thù với
Long Cung bên dưới.
Căn cứ theo những tin tức mà những ngày này, mấy vị
: tông chủ vần lặng lẽ quan sát
được thì người trẻ tuổi kia
: vốn chưa từng làm những chuyện gì khác, cả ngày hắn chỉ nhằm vào Long Cung, nếu không phải đắc tội với Long
: Cung thì chính là trên đường
đi đắc tội với Long Cung.
Tâm tư của Thẩm Nghi ra sao, kể từ lúc hắn vừa nâng chưởng đã tận lực để lộ ra đạo huyết phù kia liền có thể
thấy được lốm đốm.
Tần sư huynh bồi dưỡng ra
một tên Trảm Long đạo nhân còn chưa đủ, bây giờ lai
muốn đào tạo ra tên thứ hai
sao? Hoặc là nói, hắn chính là Tần Sư huynh, dự định trở về trợ giúp đồ nhi mình xác nhận : cái danh hiệu này? Nghĩ tới đây, cả sáu vị tông chủ lại đồng thời cụp mắt _ nhìn về phía bóng dáng đang ngồi trên ghế kia. Biểu cảm bình tĩnh bễ nghễ trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia, giống hệt với Tần sư huynh năm đó, trong lúc nhất thời lại khiến bọn họ rơi vào một thoáng hoảng hốt ngắn ngủi. Một chút không hiểu vừa xẹt qua trong đôi mắt Thanh Nguyệt tông chủ: "..." Ngươi trở về làm gì? Là muốn báo thù sao?
Nhưng Hồng Trạch này đâu có kẻ thù của ngươi? Kẻ thù của ngươi đến từ trên trời
mà? __ Sư huynh, ngươi muốn kéo theo chúng ta cùng đi chết . Sao...
Chuyện này... cũng không phải là chúng ta không chết được, chúng ta chỉ lo lắng dù
cả đám có chết đi thì cục tức
. này cũng không xả ra được.
"Tiếp tục." Vô Song tông chủ nhẹ nhàng nâng chưởng, tại
khoảnh khắc giọng nói của
đối phương truyền ra, đột
nhiên tâm trạng của mọi người đều bình tĩnh xuống.
Tạm thời ném chuyện của
: Lưu Hưng Sơn ra sau đầu, toàn bộ đại hội Thất Tử lại dựa theo quy trình đã định ra từ trước đó, bắt đầu tiến
: hành đầu vào đấy.
Hơn mười vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh đứng dậy, chân đạp tường vân bay lên không trung, trên tay nâng ngọc lệnh, bắt đầu cao giọng
tuyên đọc pháp chỉ.
Khi những câu khó hiểu
phun ra từ trong miệng bọn họ kia được một đàn đại hạc
hội tụ từ mây trắng ngậm lấy,
trực tiếp giương cánh bay đi tứ hải bát phương, thì tôn húy của vị tông chủ mới
: thuộc Nam Hồng Thất Tử này
sẽ dùng tốc độ nhanh nhất
- lan truyền khắp Nam Hồng, thậm chí là đến những nơi càng xa xôi hơn.
Sau ngày hôm nay, dù ở trên
núi cao chót vót hay lặn dưới
' đại dương mênh mông, vô số sinh linh đầu sẽ biết về chuyện lớn có thể làm lay động thế cục Nam Hồng này.
Bảy luông quang mang màu
_ trắng đỏ ầm ầm bộc phát,
- linh nhạc rung động hư
không, thiên kiếm vùn vụt lao tới, sóng biển càng thêm
dâng trào, mây trắng lượn lờ
' khắp chốn, trăng thanh thu
lại hào quang... với khung nền là chúng, vầng mặt trời
treo trên cao kia lại càng
thêm chói mắt, hào quang
: ấm áp khó gặp trực tiếp bao phủ toàn bộ cảnh đẹp này.
Đám khách khứa đứng dậy hành lễ. Nhóm đệ tử Tiên
Tông chỉnh tề giậm chân,
' dùng cả hai tay cầm kiếm, hướng về phía bóng dáng trên cùng kia, đồng loạt quỳ một gối xuống đất.
Trên bậc thềm, Thẩm Nghi
vẫn ngồi yên tĩnh như cũ.
Hắn của hôm nay không còn
là trên tu sĩ khiêm tốn mới tới
Hồng Trạch nữa, chiếc áo bào Nam Dương màu trắng trên
' người hăn chính là biểu
tượng của toàn bộ Nam
: Dương tông, cùng với hơn một trăm tám mươi thế lực phụ thuộc vào bọn họ.
Mà giờ khắc này, tính mạng
của những người đó đầu đã
' buộc lên người hắn rồi.
Đương nhiên, nói là nói như
vậy, nhưng nên nhàm chán thì vẫn nhàm chán như
thường.
Thẩm Nghi nhắm mắt, cần
thận hồi tưởng lại cảm giác mình cầm lưỡi đao màu đen,
lạnh lùng chém tới lúc trước.
Đạo Binh và pháp bảo bình thường hoàn toàn là hai khái
: niệm khác nhau, thoạt nhìn
nó chỉ là một thanh đao
:- nhưng trên thực tế nó lại là cả một tòa tiên thành gia trì lên người tu sĩ.
_ Dù sao, đây cũng là lần đầu
tiên hắn tế ra tiên thành.
Sau khi sử dụng Vô Sinh Chưởng, Thẩm Nghi đã chủ động triệt hồi hiệu quả mê hoặc của Thiên Diễn Tứ Cửu,
cũng vì hắn muốn thử xem
. mình hao phí nhiều thọ
: nguyên như vậy, thì đến cùng
là sau khi bước lên được Bạch Ngọc Kinh, hắn đã có thứ gì
khác biệt với đám tu sĩ cùng
cảnh giới. Nhưng kết quả lại khiến hắn
khá là thất vọng.
__ Cũng không phải Mặc Nhận hoặc Huyền Giáp có tác dụng gì, chủ yếu là trạng thái của Lưu Hưng Sơn không đúng,
bởi vì cả khí tức lẫn tâm cảnh,
gã đều chịu tổn thương thật lớn, hoàn toàn không phát huy ra thực lực nên có, khiến cho trận chiến vừa rồi Thẩm Nghi chiến thắng vô cùng dễ dàng, căn bản không thể hiện ra sự chênh lệch giữa Đạo
Binh.
Thôi, kiểu gì cũng có cơ hội.
Thẩm Nghi mở to mắt, ánh
mắt đảo qua trên người mấy vị Đạo Tử phía dưới, lại lập tức liếc về một hướng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận