Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1018: Hắn Học Được Sao?

Chương 1018: Hắn Học Được Sao? Chương 1018: Hắn Học Được Sao?
“Ta đi ngay đây." Dương Vận : Hãng trực tiếp đạp không mà đi, chỉ để lại mấy người ngơ : ngác nhìn nhau. "Hắn có thể nhìn thấy thứ mà chúng ta không nhìn : thấy?" Bạch Vu mở to hai mắt, rất muốn cố gắng muốn ' phân biệt được chút gì đó từ trong vách núi kia, nhưng ngay sau đó đã bị Ngụy Nguyên Châu kéo trở về. Từ vẻ mặt thoáng thay đổi của Diêm Sùng Chướng, : Ngụy Nguyên Châu cũng có thể dễ dàng suy đoán ra một chút tình hình rồi, hẳn là Thẩm tông chủ đã chạm đến bí mật chân chính của Bàn Sơn Tông. Cũng không biết hắn có thể thu hoạch được
bao nhiêu chỗ tốt từ đó.
__ Nghĩ tới đầy, dù với tâm tính của Ngụy Nguyên Châu, cũng không khỏi cảm thấy một chút rung động.
Bởi vì điều này quá mức kinh
' khủng rồi, có được thiên tư như thế, đúng là hắn đi tới nơi đâu cũng có thể nhìn thấy bảo bối khắp nơi, chẳng trách người này lại có thể lạnh nhạt
như vậy...
Nếu tin tức này truyền đi ra
ngoài, đoán chừng các đại thế lực đều canh chừng Thẩm
tông chủ như nhìn trộm,
phòng ngừa công pháp nhà mình bị hắn học trộm. "Phù." Thẩm Nghỉ khẽ thở : nhẹ một hơi, hắn luôn có cảm giác những người bên ngoài : hình như đã hiểu lầm cái gì đó rồi. Đúng là hắn chỉ cần liếc mắt : một cái cũng có thể nhìn ra điểm huyền diệu của ngọn Vô ' Danh Sơn này, nhưng hắn làm được điều này cũng chỉ vì bản thân đã chìm đắm quá nhiều năm trên Thối Thể Pháp, khiến nó sắp thành phản ứng bản năng của hắn luôn rồi, lại cộng thêm bản : chất của ngọn núi này... rất giống quá trình suy diễn trên bảng giao diện của hắn. Muốn không nhận ra cũng
không được.
._ Dường như bên trong đang cất giấu một mảnh thiên địa khác, chỉ cho phép thần hồn thẩm thấu vào.
Thẩm Nghi nói là chuẩn bị,
' chỉ đơn thuần là hắn vừa đột nhiên phát hiện ra hình như mình không thể mang theo yêu hồn tiến vào trong mảnh thiên địa kia, vì vậy còn đang
thử nghiệm. Nếu bảo một
. mình hắn đi lĩnh ngộ thứ
này...
Mà thôi, khi chưa có Yêu Ma
Bảo Tinh, không phải hắn vẫn
dò dẫm đi một mình đấy sao? Thậm chí hắn còn ngộ ra
Phục Yêu Chính Dương Đao
cơ mà, ai mà không có lấy
: một chút thiên tư nào chứ?
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 1 triệu 180 ngàn
' năm ]
Thẩm Nghi nhìn con số thọ nguyên của yêu ma trên bảng giao diện, trong lòng đã tự tin hơn không ít. May mà lần trước sau khi mở ra hai
thành, vẫn còn thừa một
_ chút, về sau lại kiếm được
: một chút từ trên người đám
sứ giả Long Cung, bây giờ tận mắt nhìn thấy một tòa bảo
sơn, nơi nào có đạo lý không
đi vào nhìn một cái? Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi
trực tiếp khoanh chân ngồi
xuống, rốt cuộc hắn cũng
: không chống cự ngọn núi vô danh kia dẫn dắt nữa, khiến cho tinh quang trong hai tròng mắt chậm rãi rút đi.
Thu cảnh tượng này vào
' mắt, nếu Diêm Sùng Chướng không chừa lại chút thể diện trước mặt nhóm khách quý thì khẳng định là gã đã không nhịn được mà muốn vươn tay
lên lau trán rồi.
Lần đầu tiên quan sơn lại có
thể thành công thẩm thấu thần hồn, thậm chí quá trình
còn thuận lợi như vậy... May
mà gã chỉ đáp ứng đối phương một lần, nếu thật sự
: để đối phương tuỳ tiện xem
nhiều hơn, thì nhiều nhất là
: hai - ba vạn năm sau, môn công pháp do gã may mắn khổ hạnh nhìn được ra, sẽ phải biến thành thứ Nam
: Hồng Thất Tử sưu tầm được
rồi.
Nghĩ tới đây, Diêm Sùng Chướng cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng với mọi người: "Tuy đã nhiều năm rồi
ta vẫn không có chút tiến
triển nào, nhưng thói quen
: ngäm núi này bao năm qua
cũng không thay đổi, có lẽ là không cam lòng nên muốn
gửi gắm một chút hy vọng
' Vào vận may hư vô mờ mịt,
mong một ngày nào đó, chuyện tốt đột nhiên ngộ đạo sẽ xuất hiện... Đã khiến các vị đạo hữu chê cười rồi, mời chư VỊ cứ tự nhiên." Dứt lời, gã cũng ngồi xuống. __ Vốn dĩ Diễm Sùng Chướng đã thuần thục quá trình thẩm ' thấu thần hồn trong núi, nhưng giờ phút này tâm trạng không được bình ổn, lại cần tốn hao một chút thời gian. Mấy vị Nam Hồng Đạo Tử : cũng không rời đi. Bạch Vu và Ngụy Nguyên Châu muốn biết đến cùng là bên trong đang ẩn giấu cái gì, có phải là tiên pháp trong truyền thuyết hay không? Và Thẩm tông chủ có thể nhìn ra được mấy
phần?
_— Còn Tô Hồng Tụ nhớ lại lời Bạch Vu từng nói lần trước,
gã bảo Thẩm tông chủ ỷ vào thiên phú tốt nên muốn làm
gì thì làm. Lúc ấy, nàng còn
có chút không vui, nhưng bầy
' giờ lại có phần tán thành rồi. Đến cùng là phải tự phụ bao nhiêu, mới có thể hoàn toàn không để ý đến công pháp xung đột, sau đó cái gì cũng
muốn xem, cái gì cũng muốn
học một chút?
Hắn học được sao?
Ý nghĩ này vừa loé lên trong
đầu nàng còn chưa kịp tan đi,
lại đột nhiên nhìn thấy toàn thân Diêm Sùng Chướng khẽ run rấy, không ngờ quá trình thẩm thấu thần hồn lại thất : bại? Truy cứu nguyên nhân thì hẳn là vị Đạo Tử Bàn Sơn Tông này vừa đột nhiên nhìn thấy trên trán Thẩm Nghỉ ' chảy ra một giọt mồ hôi. Mồ hôi theo khuôn mặt tuấn tú trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Nhưng hình ảnh tưởng như _ đơn giản kia, rơi vào trong : mặt Diêm Sùng Chướng lại nặng nề hơn cả một ngọn núi! Đối phương không chỉ tiến vào mà còn thật sự giác ngộ rồi? Nói đùa gì thế?
Chỉ có người đã từng tự mình trải nghiệm qua như gã mới hiểu được, đến cùng là
' chuyện này dọa người tới cỡ nào.
Rốt cuộc là lão già Dương Vận Hằng này đã dẫn một tên yêu nghiệt gì tiến vào nơi đầy?
cm
Bụi đất bay đầy trời, tựa như một bức rèm dài chầm chậm
tách ra.
Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng, trong tầm mắt dần
: dần có thêm một ngọn núi
cao cực kỳ hùng vĩ, khí thế
: hùng hồn, có cảm giác nó như một cái lạch trời dựng đứng trước người, nhìn không thấy giới hạn.
So sánh với nó, Vô Danh sơn
' bên ngoài chỉ có thể coi là sườn núi thấp bé.
Trong nháy mắt khi nhìn
thấy hình dáng của nó, một
cảm giác áp bách nặng nầ
khiến người ta run rầy đã rơi
: thăng xuống người Thâm
Nghỉ.
OanhI
Thứ vừa mới thẩm thấu vào Vô Danh Sơn chính là thần
: hồn thì đương nhiên không
thể xuất hiện tình huống
: xương cốt bị nghiền nát. Nhưng Thẩm Nghi vẫn có cảm giác toàn thân hắn gần như bị nghiền thành bột mịn
rồi.
Bỗng nhiên thân thể hắn sụm xuống, hai đầu gối điên cuồng run rẩy, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp quỳ rạp xuống đất thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận