Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 945: Dệt Hoa Trên Gấm Sao Có Th...

Chương 945: Dệt Hoa Trên Gấm Sao Có Th... Chương 945: Dệt Hoa Trên Gấm Sao Có Th...
Đương nhiên, nếu bỏ qua
: thực lực, thì rốt cuộc là hiện
tại Liễu trưởng lão đã hiểu rõ,
VÌ sao lúc trước, đám tu sĩ bên trong Nam Dương Bảo Địa lại lộ ra vẻ mặt khâm phục đối với Thẩm tông chủ
như vậy rồi.
Khi ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện vẫn lạc, đột nhiên bóng người này lại dùng bộ pháp vững vàng, không nhanh không chậm
ngăn ở chính giữa.
Một màn này... thực sự đã
khắc sâu trong tâm khảm,
làm người ta rất khó quên đi.
__ Ông ấy cất bước đi về phía
Thẩm Nghị, chắp tay nói: "Thế Khiêm xin hỏi Thẩm.
: tông chủ, tờ pháp chỉ kia vẫn
còn trên người ngài chứ?"
"Hả?" Thẩm Nghi hơi ngước
mắt nhìn lên, sau đó dứt khoát rút ra một tờ giấy vàng
- từ trong tay áo. Loại đồ vật
bảo mệnh này, đương nhiên
' là phải đặt ở những nơi thuận tay nhất, có thể lấy ra bất cứ lúc nào rồi. May mà hắn vẫn luôn không có cơ hội dùng tới nó.
Hắn vươn tay đưa tờ pháp
- chỉ kia cho Liễu Thế Khiêm:
"Đưa cho ngươi."
Liễu Thế Khiêm nhận lấy
: pháp chỉ, khẽ cong ngón
búng một cái trực tiếp biến nó thành tro bụi rồi lập tức
': chấp tay hành lễ: "Sau này,
không cần phải dùng đến nó
: nữa, nếu Thẩm tông chủ có gì phân phó, cứ việc nói thẳng là được."
"Liễu trưởng lão nói quá lời
rồi." Thẩm Nghỉ lắc đầu.
Nói khó nghe một chút, lúc trước khi hắn vừa rời khỏi Nam Dương Bảo Địa, nếu không có Liễu trưởng lão
phái người dẫn đường, chỉ sợ
đến tận lúc này, có khả năng
: hắn vẫn còn trốn bên trong
tông môn suy nghĩ xem phải đến nơi nào mới lấy được tinh
huyết của yêu cầm thuộc tính
hỏa. Dệt hoa trên gấm sao có thể so sánh với đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?
"Chúng ta mau đi thôi." Liễu Thế Khiêm cũng không khách sáo nữa, nguyên nhân quan
trọng khiến ông ấy trở nên
trầm mặc ít nói như vậy chính
là bản thân không biết nói chuyện, nếu nói thêm vài câu nữa khó tránh khỏi sẽ đắc tội với Thẩm tông chủ.
Kha Lão Tứ nói là ba ngày,
_ nhưng trên thực tế, nhiều
: nhất là một ngày, đối phương
sẽ phái người đến đây điều tra. Vị Long Tôn này cũng
không phải một người thích
tuân theo quy củ, tiếp nhận lý lẽ, nếu không làm sao nó có : thể dựa vào thân phận kia, đạt được địa vị như bầy giờ? Huống chỉ Trì Dương đã nhúng tay vào chuyện này, kết quả ra sao cũng không được tính là hợp quy củ. "Chờ một chút." Thẩm Nghỉ đứng lên, nhanh chóng thu thi thể của ba con yêu ma đang rơi rụng khắp nơi vào nhẫn, lúc này mới đi ra khỏi Tiên Nhân động, lại trực tiếp _ thu thi thể của hai con yêu: - lúc trước vào cùng một chỗ, ngay cả xương vụn cũng không buông tha. _ Lúc trước, hắn vội vã đi cứu người, không có quá nhiều tâm tư, bây giờ chuyện đã xong xuôi, đồ vật không thể lãng phí.
Liễu Thế Khiêm và Trì Dương trưởng lão ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Đúng là đối với tu sĩ, bất cứ bộ phận nào trên thân thể yêu ma cũng có tác dụng vô cùng to lớn, ví dụ như da
lông lân giáp, huyết nhục cốt _ đan... nhưng cũng không đến : mức quét sạch sẽ không còn lại một mẩu như vậy chứ...
Đương nhiên, ý niệm vừa
chuyển, con ngươi trong mắt hai người lại nhanh chóng co rút lại. Bọn họ chợt nhớ tới
: mấy bộ Linh Khôi lúc trước,
hình dáng của chúng cũng
: giống hệt yêu ma, chẳng lẽ thứ kia không phải là thủ đoạn chế khôi, mà là tế luyện sinh linh huyết nhục?
Đó chính là tà pháp đấy!
Ngay cả Đạo Tử các tông, chỉ
cần có can đảm dính dáng đến loại thủ đoạn này, thì nói không chừng cũng sẽ bị tước
đoạt thân phận.
Dù sao thì lòng người cũng
khó dò, hôm nay đối phương dám lấy yêu ma ra để luyện
tập thì nói không chừng về
sau, sẽ dám lấy đồng môn ra
tế cờ, ai có thể từ chối sự hấp dẫn điên cuồng đến từ quyền chỉ phối toàn diện đối với sinh linh khác đây?
Nếu để loại chuyện này truyền ra ngoài cũng tuyệt đối không dễ nghe đâu.
Huống chỉ bên trong Tiên
' Tông cũng không phải không có công pháp thượng thừa, tội gì phải đi tu tập loại bản lĩnh này?
Nhưng giờ phút này, ngay
cả một vị trưởng lão bảo thủ
: nổi tiếng như Liễu Thế Khiêm
cũng lập tức thu hồi ánh mắt, trực tiếp coi như không nhìn
thấy gì.
Ông ấy đường đường là trưởng lão Tiên Tông, ăn no
: rửng mỡ lại đi căm giận thay
cho đám yêu ma bị đối xử
: không công bằng sao?
Thẩm Nghi vốn không phải
Đạo Tử, người ta là tông chủ,
phía trên đã không còn ai có
thể răn dạy được hắn nữa rồi.
Chẳng lẽ lại bảo Thẩm tông
chủ dùng loại thủ đoạn này để "mời" Tần tông chủ trở về xử lý hắn sao?
"Được rồi, trở về đi." Thẩm
¬. › AC
: Nghi cũng không muốn ở lại
nơi này quá lâu, thoạt nhìn có vẻ như vừa rồi hắn chỉ đánh
ra duy nhất một chiêu Vô
Sinh Chưởng thôi, nhưng trên
thực tế, một chiêu ấy đã khiến hắn tiêu hao hết toàn
- bộ nội tình trong cơ thể mình
rồi. Hai bức Trấn Thạch nọ
: cũng bị trọng thương, cần thời gian điều dưỡng. Nếu
đúng vào lúc này, bọn họ lại bị đám yêu ma kia tập kích,
: đó mới gọi là được không bù
nổi mất.
Trì Dương trưởng lão dứt khoát tế ra Thanh Nguyệt bảo thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất mang theo hai người lao
về phía Nam Hồng Thất Tử. Lộ trình gần được một nửa,
bỗng nhiên ông ấy ngừng lại. Chỉ thấy bên trong đám mây phía trước bảo thuyền, có : một bóng hình xinh đẹp đã khóc đến nước mắt như mưa : bay ra. "Ai cho phép ngươi hành động một mình ở bên ngoài tông môn?" Dù Liễu Thế Khiêm còn đang trọng ' thương nhưng lúc này, hàng lông mày lập tức nhíu lại, ông ấy vẫn theo bản năng bày ra sự uy nghiêm của trưởng lão. Quy củ của tông môn có viết, nhóm chấp sự Phản Hư : hậu kỳ trở xuống khi ra ngoài làm việc ít nhất cũng phải kết bạn ba người, nếu không tuyệt đối không thể rời khỏi Thanh Nguyệt tông nửa bước. "Ta..." Liễu Thiến Vân ngơ
: ngác nhìn chăm chăm vào
chiếc bảo thuyền kia, sau khi
: nhìn thấy bộ dáng thê thảm của phụ thân, hốc mắt lại đỏ lên vài phần, nhưng cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng
nàng cũng rơi xuống rồi.
Đối với tu sĩ, bị thương chính là chuyện thường xuyên xảy ra. Chỉ cần không tổn thương tới căn bản thì với nội tình của Tiên Tông, rất
nhanh thôi, bọn họ sẽ trực
tiếp khôi phục lại như lúc ban
đầu rồi.
May mắn không xảy ra chuyện lớn! Liễu Thiến Vân xoa xoa hốc
: mắt, lúc này mới một lần nữa đánh giá ba người trên
: thuyền và nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận