Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 703: Nghiền Nát, San Bằng Thanh...

Chương 703: Nghiền Nát, San Bằng Thanh... Chương 703: Nghiền Nát, San Bằng Thanh...
Nhìn tên phàm nhân kia rút
: đao về phía Yêu Vương, Diệp
Văn Huyên thoáng trầm mặc
- một lát, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác
vô cùng quái dị, có phải bản thân ở trong núi quá lâu rồi,
đã trở nên xa lạ đối với thế
đạo hiện nay? Bởi đại khái là đối phương chỉ cần một hơi thở cũng có thể khiến tên tiểu sai dịch này hóa thành tro bụi rồi...
Đúng như nàng nghĩ, bỗng
: nhiên con hung thú có thân
hình khổng lồ kia chợt phát ra một tiếng gào thét đỉnh tai
nhức óc.
Rống! Yêu phong tanh hôi hung hăng ngang ngược quét
vào trong thành.
: Đứng trước tình cảnh này, tiểu sai dịch kia sợ tới mức vội vàng ném đao, dùng hai tay che kín lỗ tai lại, nhưng
' cũng không có hồn phi phách
tán như trong tưởng tượng,
chỉ vì có quầng sáng như ẩn như hiện trực tiếp ngăn chặn âm thanh nọ ở bên ngoài huyện thành rồi.
"Còn không mau cút về." Chỉ
_ trong nháy mắt, đã có một
: bóng người mặc huyền giáp
hồng phi, tay cầm trận khí xuất hiện trên con đường cái
trống rỗng kia, tức giận hét
lớn với tên sai dịch nọ. Trấn Ma đại tướng của Dương
An quận đang nhìn chăm
chằm ra bên ngoài thành. Từng có lúc, Khiếu Nguyệt Yêu Vương có thể khiến cho toàn bộ Thanh Châu rơi vào
cơn ác mộng quanh năm suốt
tháng, nhưng ở thời điểm
' hiện tại, con Yêu Vương này xuất hiện ở nơi đây, cũng chỉ là một viên tướng tiên phong mà thôi.
Không bao lâu sau, những
bóng người lít nha lít nhít, với
cơ bắp cuồn cuộn, từ từ tiến
lên từng bước, đi tới bên cạnh huyện thành. Có cảm
giác kẻ to lớn nhất trong
nhóm này có thể há miệng đớp một miếng là nuốt trọn
- cả tòa thổ thành kia vào
trong bụng. Chúng nó giống hệt những ngọn núi cao hùng vĩ, chỉ chậm rãi cất bước đã khiến
cho đại địa run rẩy kịch liệt.
Nếu không có trận pháp bảo vệ, cả tòa huyện thành đã sớm sụp đổ thành phế tích rồi.
Mà ở trên đỉnh đầu của con
voi xám cao lớn nhất kia, vân
: còn ba bóng người đang
đứng thẳng tắp.
"Rầm." Đại tướng Dương An
quận run rầy lấy ra một tập
tranh, đầy là hình Hứa Thanh Nhi cô nương đặc biệt vẽ và
': ban cho mỗi châu một tấm.
Dựa theo hình dáng được vẽ
lại trên tập tranh, cần thận đối chiếu từng đôi, thiếu chút nữa gã đã ngất đi vì sợ hãi.
Trong đó con gấu đen cầm
bảo bình kia lại là một trong
' Thập Đại Yêu Hoàng. Thanh Châu có tài đức gì lại có thể hấp dẫn sự chú ý của tồn tại như vậy?
"Nghiền nát, san bằng Thanh
: châu." Hắc Hùng đưa đôi mắt
thản nhiên như không nhìn về phía trước, thậm chí cả
khóe mắt cũng lười lãng phí
: trên cái Thanh Châu nho nhỏ
này. Nếu không phải Quật chủ có
- lệnh, nó vốn chẳng có hứng
thú đi chú ý đến cái Đại Càn
gì đó kia. Trong ấn tượng của gấu đen, Võ Miếu Đại Càn chỉ là một nơi thâm sơn cùng cốc phụ thuộc vào Ngô Đồng sơn
: mà thôi.
Đúng vào lúc này, Diệp Văn Huyên đang lơ lửng ở phía chân trời lại thoáng nhíu mày, nhìn về phía bên kia đường. Chỉ thấy trong nháy mắt khi
đông đảo đám yêu ma nhấc
chân đi tới, đột nhiên một
: luồng linh áp giống như sóng
nước vô hình nhẹ nhàng lan tới, sau đó ầm ầm hất tung
chúng nó ra ngoài. Ở cuối con phố dài nọ, có một : nữ nhân chậm rãi bước đi, một đôi mắt vô cùng non nớt, : như vừa mới mọc ra, thậm chí bên trên còn phủ một lớp màng trắng. Trên người nàng mặc một bộ pháp bào màu đen rộng thùng thình, đồ án Nam Dương trên đó vô cùng tỉnh xảo mạnh mẽ, tựa như thật sự cất chứa cả một vầng mặt trời chói mắt bên trong. Nhìn khuôn mặt quen thuộc : kia, bỗng nhiên Diệp Văn Huyền lại cảm thấy có chút xa lạ. Linh Hề Nhi vụng về ngốc
: nghếch kia, hoàn toàn có thể
biểu hiện kiêu ngạo như vậy
ở trước mặt đại bộ phận tồn tại nhỏ yếu khác, nhưng tuyệt đối không bao gồm một trong Thập Đại Yêu Hoàng.
Huống chỉ đối phương hiện
' tại cũng không phải là mười phần ngạo khí, thật ra trên thân thể đối phương đã có thêm một loại khí thế trầm ổn nào đó mà Diệp Văn Huyên
thực sự không thể nói rõ ra.
Lại nhìn bộ pháp bào trên
người Hướng Linh Hề, Diệp Văn Huyên thoáng trầm mặc
liếc mắt nhìn đồ án Nam
Dương do chính tay nàng tự thêu trên người mình, nàng
lại một lần nữa cố gắng kiềm
chế ý nghĩ muốn rời đi để tiếp
- tục theo dõi diễn biến bên dưới "Bản Hoàng còn tưởng là ai,
_ thì ra là kẻ ngu ngốc bị Kim Sí
năm lần bảy lượt đánh cho
' ôm đầu khóc rống." Con Gấu đen dẫn theo hai vị Yêu Hoàng đã sớm nhảy xuống từ trên người con voi xám, đợi cho đến khi thấy rõ dáng vẻ
của người trước mắt, nó
_ chăng những không hoảng
: hốt, ngược lại còn phát ra
những lời giễu cợt.
"Giao nàng cho bản Hoàng,
giết!" Theo một tiếng ra lệnh
của gấu đen, lũ yêu cùng nhau gào thét xông vào.
Đúng lúc này, lại có hai luồng
lưu quang từ xa xa chạy tới, một người trong đó mặc áo khoác của Tuần Tra sứ Trấn Ma T¡, một người còn lại thì
' mặc thường phục.
Trong nháy mắt khi bọn họ hạ xuống đất, thân thể hai con Yêu Vương đã nổ tung bay ra ngoài.
"Linh Hề tiền bối, làm phiền
rồi." Trần Trung nhẹ nhàng
: chặp tay, người bên cạnh
cũng cung kính gật đầu. Theo động tác này, khí tức thuộc về
Hóa Thần cảnh trên người lão
_ lập tức bộc phát ra ngoài
không hề che giấu! "Không sao." Linh Hề lắc đầu,
nhìn hai người chạy ra ngoài,
sau đó tùy ý vung tay áo.
: Ngoại trừ gấu đen, nàng cũng cuốn một con Yêu Hoàng khác lên, đây là chủ động muốn lấy một địch hai.
"Phù." Diệp Văn Huyên nhẹ
' nhàng thở ra một hơi khí đục, một mực nhìn chằm chằm vào đôi mắt nửa mù của đứa đại đồ đệ này. Thật hiển nhiên đối phương đã ăn thiệt
thòi rất lớn, nhưng không trở
. về Ngô Đồng sơn khóc lóc kể
- lễ với mình, hiện giờ nhìn
hành động này của đối phương, lại hoàn toàn khác
với trước kia. Cả Đại Càn nữa, từ khi nào nơi này lại xuất hiện tu sĩ Hóa Thần mới rồi? Còn trùng hợp : CÓ mặt ngay tại nơi đây nữa? Trong lúc nàng đang suy nghĩ, ba người bên dưới đã triền đấu với Yêu Hoàng, nhóm Yêu Vương còn lại ' trông thấy tình huống này, lại tiếp tục lao về phía Thanh Châu! Đại tướng của Dương An quận hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt trận khí. Có lẽ trên Đại Càn vẫn còn rất nhiều nơi chưa xây xong trận pháp, nhưng Dương An quận thì : khác, bởi vì nơi này có Bách Vân huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận