Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 972: Không Thể Lay Động!

Chương 972: Không Thể Lay Động! Chương 972: Không Thể Lay Động!
"Cái này..." Tô Ngữ Thường VỘIi vàng chạy tới, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước : mắt, gương mặt nàng lập tức thay đổi, thậm chí còn giật mình đứng nguyên tại chỗ. Nàng tin tưởng tỷ tỷ của mình, khẳng định là nàng ấy ' không cố tình gây sự đâu và bất cứ chuyện gì nàng ấy làm đầu có lý do cả.
Nhưng tại sao nàng ấy lại xé chuyện này ra thành lớn như vậy? Chăng lẽ không có : phương thức tốt hơn để xử lý mọi chuyện sao?
Bảo Hoa tiên tử đang an : phận đứng sau lưng Tô Ngữ Thường, mặc dù nàng khá là thích náo nhiệt, nhưng cũng
: phân biệt rõ nặng nhẹ. Và rõ
ràng là chuyện hôm nay
: không phải loại tu sĩ Phản Hư tầng sáu như nàng có thể tham dự vào.
__ Rào —— Nương theo tiếng
gió đột ngột truyền ra, vào
' khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên phía trên màn trời lại có thêm một bóng dáng che khuất hư không, nhìn giống như sóng nước dập dờn, chỉ có thể
phân biệt được những đường
_ nét cơ bản nhất trên thân
hình nọ.
Hư ảnh này đứng trên cao quan sát nhân gian bên dưới, sau đó cất lên giọng nói như tiếng chuông đồng vang vọng nội môn. Chỉ có người : quen biết với đối phương, mới có thể nghe ra một chút : bất đắc dĩ ẩn chứa bên trong đó. "Ngươi cho rằng hắn đã làm _ cái gì đó, nhưng ngươi lại không tìm thấy chứng cớ, vì ' vậy mới ở chỗ này giở trò như thế sao?" Ở bên trong Hợp Đạo Bảo Địa, chỉ có một người đủ tư cách quản lý cả vùng thiên địa này. Nếu nói Nam Hồng Thất Tử đồng sinh cộng tử, giống như một thể thì Nam Dương Tông chính là hồn của Thất Tử, đảm nhiệm trách nhiệm ra lệnh, Thiên Kiếm Tông lại là
: lưỡi dao sắc bén trong tay đối
phương, chỉ cần quan tâm
: nên giết ai là được.
Thân là tông chủ Thiên Kiếm Tông, cự phách Hợp Đạo
cảnh, hiếm khi người này lại
dịu dàng như thế.
Nhưng Tô Hồng Tụ không hề đi xuống bậc thang vừa được sư phụ mình đưa cho, mà ngược lại nàng ngẩng đầu
lên, nghiêm túc gật một cái: _ "Vâng."
Đúng là nàng đang muốn giở trò, không cần giải thích. __ Nghe được lời ấy, sắc mặt các trưởng lão còn lại khẽ biến. Nghe đến đây, rốt cuộc : Lưu Hưng Sơn đang ở bên trong nửa màn sáng còn lại, : cũng không kiầm chế được nữa, gã lập tức nhảy ra, nổi giận đùng đùng nói: "Hết lần này đến lần khác, ngươi luôn ' ngang ngược không phân rõ phải trái trắng đen, tùy hứng ' làm bậy như thất! Rốt cuộc ngươi có chỗ nào giống Đạo Tử không?"
Lời này nói ra có chút nặng nề, thậm chí còn mang theo . một phần ý tứ muốn kích : động nhóm trưởng lão còn lại, chọc cho bọn họ đứng
vào cùng một phe, liên minh trừ bỏ vị trí Đạo Tử của Tô Hồng Tụ. Nhưng hư ảnh chân trời lại : làm như không nghe thấy, ngũ quan thoáng trở nên : ngưng thực, đôi mắt kia vẫn chăm chú nhìn Tô Hồng Tụ, một lúc sau mới nói khẽ: "Thiên Kiếm Tông không phải chỗ cho ngươi đùa bỡn... Không cho mở thành thứ ba, ' không cho phép làm tổn thương đến tính mạng, chờ chuyện này xong rồi lại đi tìm chứng cứ bổ sung cho vi sư." Lời này vừa nói ra, đừng nói là tu sĩ Thiên Kiếm Tông, ngay cả những thế lực bên ngoài tông môn bọn họ cũng ngây ngốc tại chỗ. Chờ chuyện xong rồi lại bổ
' sung chứng cứ? Trên đời còn
có loại cách nói này sao?
Chẳng khác nào đang gián
tiếp nói rằng vị trí tông chủ tương lai của Tô Hồng Tụ là
_ thứ không thể lay động được.
Rốt cuộc nàng phải là kỳ tài ngút trời tới cỡ nào mới có thể khiến một vị cự phách Hợp Đạo cảnh thương tiếc đến thế?
"Ta..." Lưu Hưng Sơn cũng
: kinh ngạc đứng nguyên tại
chỗ, rất nhanh, khuôn mặt già kia đã dần dần đỏ lên, sau
đó đưa ánh mắt nhìn về phía bóng dáng nơi xa.
Thật ra gã cũng sớm dự liệu
: được chuyện Đạo Tử không thể thay đổi, cho nên cũng không quá thất vọng, dù sao thì bây giờ, gã đã có thêm
': một lựa chọn khác là Nam
Dương Bảo Địa rồi, hoàn toàn
' không cần phải gặm một khối xương cứng hơn.
Điều khiến gã thực sự phẫn
nộ ở đây chính là câu nói
không thể mở thành thứ ba
_ kia của tông chủ... Hiển
: nhiên, đối phương chỉ nói câu
này với một mình Tô Hồng Tụ mà thôi, chứ không bao gồm
bản thân gã. Trong khi rõ
- ràng là trận chiến lúc trước,
gã cũng chỉ thua đối phương có một bậc mà thôi. Lưu Hưng Sơn có can đảm :. ra mặt tranh đoạt Hợp Đạo Bảo Địa, đó là bởi vì trước khi gã trở thành trưởng lão, cũng từng là một vị thiên kiêu đỉnh _ cấp không hề thua kém Tô Hồng Tụ! Hiện giờ, người nọ lại khinh thường gã như thế... Phát hiện này đã khiến nhịp hô hấp của Lưu trưởng lão dần dần trở nên nặng nề. Chẳng lẽ thua một lần là thật sự sẽ vĩnh viên thua tiếp hay sao? Đôi mắt gã lóe lên, không chút do dự đã dựng thẳng
: kiếm chỉ, nhẹ nhàng dán đầu
ngón tay lên trên mi tâm.
: Ngay sau đó, một đạo cầu vồng xuyên qua mặt trời! Tiên vân dày đặc chồng chất, Long Hán đại thành đứng lặng
giữa hư không, thời điểm
cánh cửa lớn màu son mở ra,
' cũng có tử hà bay tới.
Hồng Mông Thiên Binh, Tam Dương Tru Tà Kiếm!
Xích Minh thành mở, Thanh
Loan chi khí lượn lờ như
: sương sớm, Hồ Thôn Vân Văn
Giáp!
Trong phút chốc, Lưu Hưng
Sơn đã từ một vị trưởng lão
Tiên Tông với bộ trường bào tung bay đầy tiên khí, biến
: hóa thành một vị đại tướng
mặc trọng giáp trên thần,
: mang theo uy thế sát phạt quyết tuyệt.
Nhưng đầu ngón tay của gã vẫn không rời khỏi mi tâm. Cây cầu vồng nọ vẫn tiếp tục ' được kéo dài lên, cánh cửa
lớn của tòa Hoàng thành thứ ba cũng chầm chậm mở rộng.
Lần này, không có khí tím và khói xanh, chỉ có một quầng . sáng màu trắng nhàn nhạt.
: Hiện tượng này đã nói rõ thứ sắp xuất hiện chỉ là một kiện Linh Binh bình thường nhất
mà thôi. Nhưng có thể mở ra Thượng Hoàng Thành đã đủ khiến đại ' bộ phận sinh linh bên trong Nam Hồng rung động.
Đợi đến khi vầng bạch quang nọ tán đi, dưới hông Lưu Hưng Sơn đã có thêm
'_ một con linh thú bốn cánh,
giống ngựa mà không phải
' ngựa, trông cực kỳ sống động, chỉ có con mắt đờ đẫn kia đang chỉ cho mọi người thấy, nó chỉ là vật chết mà thôi.
"Muốn luyện tập... Thì luyện
- tập.” Vẻ mặt Lưu Hưng Sơn
đã chuyển thành tịch mịch, tiếng nói không chút gợn
sóng. Đến đây, rốt cục gã
cũng buông bàn tay xuống,
cầm kiếm giục ngựa, kéo cho phần móng trước của con - linh thú kia giơ lên cao, phát ra tiếng rít gào như sấm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận