Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1006: Hình Như Ngươi Rất Có Lòn...

Chương 1006: Hình Như Ngươi Rất Có Lòn... Chương 1006: Hình Như Ngươi Rất Có Lòn...
Ngay sau đó, đầu ngón tay của nàng lặng lẽ đặt vào mi tâm.
Oanh —— Trong chốc lát, một đạo kiếm ý lăng lệ ác liệt đã bắn ra tại chỗ rồi phóng
thẳng lên trời, trực tiếp đẩy
tầng mây dày nặng phía trên
: ra, làm cho cả màn trời đầu ầm ầm rung chuyển, cuồng phong bao phủ, khiến những ngọn núi cao nguy nga bốn phía đầu bật ra tiếng thét
gào.
"Thiên Kiếm tông, Tô Hồng
Tụ. Đến đây bái tông."
Đôi mắt nàng vẫn tĩnh lặng
như mặt giếng cổ không gợn
sóng, lời nàng nói ra cũng tương tự như Ngụy Nguyên
: Châu lúc trước, nhưng ngữ
khí lại hoàn toàn khác biệt,
: mang theo cảm giác sắc bén vô biên, vang vọng toàn bộ sơn môn trống trải!
__ Dưới kiếm ý ngút trời kia, đệ
tử Tiếp Dẫn vừa mới bước
' đến sơn đạo, đang chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ ngồi thiền, lập tức cảm nhận được một luồng hàn ý từ trên lưng bốc lên, khiến ngay cả cả da
mặt cũng tê dại.
Rõ ràng người này cũng có
tu vi Phản Hư trung kỳ, vậy mà nhưng ngay cả duy trì tư
thế đứng thẳng cũng không
làm được, phải lảo đảo quỳ rạp xuống đất. "Bọn mọi rợ Nam Hồng
này..." Đệ tử tiếp dẫn sợ hãi
quay đầu nhìn lại, sau đó gắt
gao cắn chặt răng, tránh để thần hồn bị hao tổn. Đến lúc ấy, rốt cuộc ở bên trong toà đại điện trên ngọn núi phía đối diện, cũng có khí ' tức hùng hậu bốc lên. Thật hiển nhiên, trong điện vẫn luôn có người, chỉ đơn thuần là người ta không muốn lộ mặt mà thôi.
Cuối cùng, ba bóng người
: cũng từ trong điện lướt ra.
Bọn họ không sử dụng Na Di Pháp, chỉ dựa vào nhục thân
trực tiếp đạp cho thiên địa linh khí cuốn ngược lại, để
: mình treo lơ lửng trên lầu
cao.
"Đạo hữu, trưởng bối của các ngươi đã dạy các ngươi bái tông như thế sao?" Ba
: người quát lạnh một tiếng.
Cả ba đều là thế hệ trẻ tuổi,
' là đệ tử thân truyền của trưởng lão, nhưng khi đối mặt với Đạo Tử lại không sợ hãi chút nào. Thật hiển nhiên, trong đại điện kia vẫn còn
người có thân phận cao hơn
tọa trấn.
Ngụy Nguyên Châu trầm
: mặc nhìn Thẩm Nghỉ bên
cạnh, lại lập tức thở dài với Tô Hồng Tụ: "Thu khí tức lại đi,
chúng ta rời khỏi."
._ Dù đã đến nước này, Bàn Sơn Tông vẫn không muốn để cho người có tiếng nói chân chính ra mặt, nếu bọn họ còn
- tiếp tục dây dưa, đúng là vô
nghĩa.
Tô Hồng Tụ nhắm mắt lại, nghiêm túc điều chỉnh hô hấp, sau khi trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc nàng cũng chậm
rãi xoay người. Kiếm ý phía
chân trời cũng theo đó mà tán đi.
Nàng là người có ngạo khí, nhưng cũng là Đạo Tử, muốn ' gánh vác trọng trách của Hợp Đạo Bảo Địa, thì khả năng quản lý cảm xúc của mình
chính là yêu cầu cơ bản nhất.
__ Đúng vào lúc này, tên đệ tử thân truyền của trưởng lão dẫn đầu đứng trên không trung kia lại quét mắt nhìn về
phía khung trời đã trở nên
bình tĩnh trước mặt, sau đó
' có phần nghiền ngẫm hỏi: "Hình như ngươi rất có lòng tin đối với thực lực của mình?"
"...," Sắc mặt Bạch Vu đại
biến, thậm chí còn quên cả
mỉa mai.
Quả nhiên, Tô Hồng Tụ lại chậm rãi siết chặt năm ngón : tay, gương mặt xinh đẹp có vẻ hơi lạnh lùng, khóe môi khẽ nhấch. Kiếm ý hoàn toàn : tán đi, nhưng ngay khi chân trời trong trẻo lộ ra trước : mắt, hư ảnh của ba tòa thành lớn cũng chậm rãi hiện hình. Nàng mở to mắt, bình tĩnh ' nhìn lại nói: "Đúng vậy." Trong nháy mắt khi Tô Hồng Tụ ngoái đầu nhìn lại, Đỗ Vệ Quang chợt có một loại cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt, thân là đệ tử thân truyền của Bàn Sơn Tông, gã cũng có chút tự tin đối với thực lực của mình. Tuy không đến mức cho rằng chỉ dựa vào một tên đệ - tử thân truyền của trưởng lão như mình là có thể sánh vai với Đạo Tử của Thiên Kiếm
: Tông, nhưng đối với thế lực
của Nam Hồng, trong lòng
vẫn có phần khinh thị.
Nữ nhân kia chỉ đơn thuần
đưa mắt chăm chú nhìn về
: phía gã một cái, vậy mà bên
trong lại ẩn chứa sát ý thuần
' túy chí cực, thậm chí còn mang đến cho gã một loại cảm giác đối đầu với nàng còn nguy hiểm hơn đối mặt với Đạo Tử nhà mình.
Phải biết rằng, tuy quy mô
: của Bàn Sơn Tông kém hơn
Nam Hồng Thất Tử, nhưng vẫn hơn xa một Thiên Kiếm
Tông đơn độc.
Huống hồ Nam Hồng rúc vào trong góc nhiều năm nhữ : vậy, Bàn Sơn Tông lại có kết nối liên hệ với toàn bộ Hồng Irach, một bên gia tăng, một bên sụt giảm, đã nhiều năm trôi qua như vậy, hẳn là chênh lệch càng ngày càng ' lớn. Chênh lệch này không chỉ thể hiện ở điểm Bàn Sơn ' Tông đã mở ra Hợp Đạo Bảo Địa mới, có được hai vị cự phách Hợp Đạo cảnh, mà theo lẽ thường, nó còn phải thể hiện trên đám đệ tử tông môn nữa, nghĩa là đám đệ tử của bọn họ cũng phải mạnh hơn đối phương mới đúng. Lúc trước, một câu châm biếm của Đỗ Vệ Quang cũng chẳng có nhiều ẩn ý, gã chỉ
đơn thuần không quen nhìn
đám mọi rợ Nam Hồng này
: tới Bàn Sơn Tông giương oai thôi, nên mượn cơ hội trong đại điện đang có rất nhiều trưởng bối tọa trấn, muốn
' kiếm một chút mặt mũi thể
diện.
Đúng là bọn họ cố ý tỏ ra lạnh nhạt với mấy vị Nam Hồng Đạo Tử này. Chủ yếu là hiện tại Bàn Sơn Tông đang
có chuyện quan trọng hơn
cần đi làm, vừa vặn Tây Long
: Cụng điều động đại quân áp
sát vào Nam Hồng, cũng giúp bọn họ giảm bớt đi một chút
áp lực.
Nhưng bọn họ lại lo lắng Nam Hồng Thất Tử cho rằng
: Bàn Sơn Tông không để tâm
tới chuyện này, từ đó sinh ra
: khoảng cách, nhỡ đâu về sau đám người bên kia không chịu tận tâm tận lực chống đỡ với Nam Long Cung,
: chẳng phải sẽ khiến Tây Hồng
bên này sinh ra càng nhiều
nhiễu loạn hơn sao?
Ôm mục tiêu như vậy, cuối cùng bọn họ lựa chọn chiêu đãi đám Đạo Tử này ăn ngon
uống tốt, kéo dài thời gian, chờ tông môn làm xong : chuyện trong tay lại nói sau. Thêm nữa, với quy mô của Nam Hồng Thất Tử, dù Tây Cung và Nam Cung thực sự nổi lên sát tính, dốc toàn lực tập kích, bọn họ cũng có thể chống đỡ được rất lâu.
Ai ngờ nữ tử Thiên Kiếm
Tông này lại dám dùng thủ đoạn thô bạo như thế? Làm cho nhóm người bọn họ không thể không ra mặt gặp
gỡ, đúng là làm càn!
Bây giờ lời đã ra khỏi miệng, Đỗ Vệ Quang chỉ biết trầm mặc nhìn nữ nhần mang theo kiếm ý trùng thiên phía dưới, lại thấy đối phương hoàn
toàn không có ý kiêng kị
. những vị trưởng bối bên
: trong chủ điện tông môn kia,
khiến trong lúc nhất thời gã lại có cảm giác mình bị mắc
kẹt tại chỗ.
Vấn đề là với tu vi vừa mới mở hai thành của gã, nếu
: thật sự xông lên đánh nhau với đối phương, hẳn là không chống đỡ nổi một kiếm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận