Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 771: Dư Tổi

Chương 771: Dư Tổi Chương 771: Dư Tổi
Hai người đi xuống núi.
Rất nhanh đã về tới khu đất
: bùn nơi Dư thị đang ẩn thân. Thứ đầu tiên ánh vào tầm mắt của Nhan Văn Thành,
chính là bóng dáng đang
ngây dại đứng yên tại chỗ của
_ hai vị chấp sự. Mà ngay dưới chân các nàng lại là hai con tước yêu đã sớm không còn động đậy, tất cả
miệng vết thương đầu ở sau
lưng...
Dù lúc trước đã nhận được đáp án, nhưng tới khi được
tận mắt nhìn thấy một màn
_ này, gã vẫn có chút hít thở
không thông. Rốt cuộc ... vị Thẩm tông chủ
: này còn cất giấu bao nhiêu
thủ đoạn nữa? Đến cùng ai mới là đệ tử tiên tông?
"Làm phiền mấy vị tương trợ,
ta đang thiếu hụt tinh huyết
' của cầm yêu hỏa tính, đành dùng vật này đáp tạ, đống bảo tài còn lại và nguyệt châu, chư vị cứ tự mình phân phối là được." Thẩm Nghi thu
toàn bộ thi thể của bốn con
. tước yêu vào chiếc nhẫn trên
- tay, lúc này mới lẫy ra một
đoạn Thanh Dương Chỉ, phất tay một cái đã đưa đến trước
mặt ba người. Hắn hiểu, bọn họ có thể lấy được tin tức này là nhờ có Liễu Thiến Vân hết sức tương : trợ. Có đi có lại, mới có thể liên tục sử dụng được tin tình báo của Thanh Nguyệt tông. "Ngươi đừng làm như vậy." Trịnh Thiên khoát tay, dường như trong lòng có chút mất mát. Cùng là thế hệ trẻ tuổi, cảnh giới của nàng còn cao hơn đối phương rất nhiều, làm sao chênh lệch giữa hai bên lại có - thể lớn đến loại tình trạng này chứ? Thật hiển nhiên, Thẩm Nghi không chỉ có một khối thạch
khôi.
: Đừng nói là lấy lớn hiếp nhỏ, dù đao thật thương thật đánh một trận, cũng chưa chắc nàng đã có thể là đối thủ của
' Thẩm Nghi.
"Nếu hôm nay không có ngươi, chưa chắc mấy người chúng ta đã có thể sống sót trở về." Liễu Thiến Vân cũng lắc đầu, lập tức đưa đoạn
Thanh Dương Chỉ kia trở về:
"Hơn nữa, ngươi vừa rời khỏi
: Nam Dương Bảo Địa, đây
chính là thời điểm cần bảo
tài."
Thẩm Nghi cũng không từ
chối nữa, hắn thu Thanh Dương Chỉ lại, bình thản nói:
"Lần sau có chuyện tương tự
cũng có thể tìm ta." Dứt lời, hắn trực tiếp hóa thành một luồng lưu quang tiến vào hang bùn.
Thu hoạch đã tới tay, chỉ chờ
- trở về là có thể luyện chế Thiên Hoàng Đan, hắn rất tò mò, không biết loại tỉnh huyết tước yêu này có thể trợ giúp Thiên Hoàng Bất Diệt
Chân Thân của mình lại tăng
_ lên một cấp độ hay không.
Nhưng trước đó, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với Dư
thị nhất tộc. Nhìn Thẩm Nghi biến mất tại : chỗ, Trịnh Thiên có chút xấu hổ, buông tay xuống: "Có : phải lúc trước ta đã đắc tội với hắn rồi?" Nghe vậy, Nhan Văn Thành ': không nhịn được lập tức bật cười. Càng ngày gã càng cảm thấy Trịnh chấp sự ở thời điểm hiện tại, đang dần dần thay đổi trở thành giống đám người bọn họ ở trong Giảng Pháp đường lúc trước như đúc rồi. "Vậy ta không cần cái gì nữa, coi như bồi tội với hắn là được rồi." Trịnh Thiên trừng
: mắt nhìn hắn, khẽ lầm bẩm
một câu: "Ta còn tưởng người
- ta coi mình là tay đấm miễn phí, ai ngờ chức năng người ta cần chỉ là một kẻ dẫn đường."
Ánh sáng của nguyệt châu
' chiếu rọi cái hang bùn ẩm ướt, cũng ánh lên từng gương mặt tái nhợt mang đầy vẻ sợ hãi kia. Bọn họ đang cầm đao binh chen chúc
ở ngoài cửa động, kiên quyết
bảo vệ chiếc giường bùn
đáng sau.
Lúc trước, phía trên truyền đến những động tĩnh thật lớn, cùng với dư âm khí tức cuồng bạo, khiến Dư thị nhất tộc run sợ vô cùng. Sau khi
: cảm nhận được trận pháp
biến mất, bọn họ càng rơi vào
- SuY Sụp, thậm chí tâm thần còn bước tới bờ vực sụp đổ tan tành rồi.
: Chẳng lẽ ngay cả Nam Hồng
Thất Tử ra tay cũng không
che chở được bọn họ?
Trên giường bùn, so với
những tộc nhân còn lại, vị lão
thái tóc trắng đang hấp hối
: kia lại có sắc mặt hồng nhuận
đến mức quỷ dị, toàn thân
tản ra khí tức nóng rực.
': Đúng vào lúc này, dường nhưữ
bà ấy đã cảm ứng được cái gì, mới gian nan mở mí mắt ra
nhìn về phía cửa hang.
: Theo động tác của Dư Tổ, đám đồng tộc nhân lập tức gầm gừ lấy dũng khí rồi dùng sức nắm chặt thanh đao binh
_ trên tay, ra vẻ hung ác trừng
mắt nhìn ra ngoài động:
' "Rống!"
Trong tiếng gầm nhẹ, một bóng người mặc áo đen chậm rãi tiến vào.
Ngay sau khi đám tộc nhân
- Dư thị nhìn thấy rõ ràng
khuôn mặt tuấn tú của thanh niên kia, tất cả đầu thoáng
sửng sốt một hồi. Nhưng rất
: nhanh, ai nấy đầu lập tức thở
phào nhẹ nhõm một hơi, còn có chút thoát lực hạ tay ' xuống, kích động nói: "Là Thượng Tiên trở về!" Nếu bọn họ nhớ không lầm thì tòa đại trận vẫn luôn che chở cho bọn họ chính là thủ đoạn xuất ra từ trong tay đối phương. Bọn họ lảo đảo nhường ra một con đường, ai nấy đầu ôm tâm trạng thấp thỏm nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi. Dư Tổ cảm nhận được mùi : máu tươi nồng nặc của tước yêu trên người hắn, thoáng giật mình một cái, bà ấy cứ tưởng vị tiểu huynh đệ này chỉ đi theo sư huynh sư tỷ ra ngoài trải nghiệm sự đời, nhưng hiện tại xem ra, mọi : chuyện hoàn toàn không phải như thế. "Cảm tạ Thượng Tiên Thanh Nguyệt Tông... Đã cứu Dư thị nhất tộc ta..." Dư Tổ giãy giụa ' muốn đứng dậy, thân là cường giả Phản Hư tầng ba, bà ấy lại muốn hành đại lễ với Thẩm Nghi. "Không cần." Thẩm Nghỉ nghiêng đầu nhìn đống nguyệt chầu xung quanh, tiện _ tay vung lên, trực tiếp dùng - linh khí nâng Dư Tổ dậy: "Ta không phải đệ tử Thanh Nguyệt tông." - "Chuyện này." Dư Tổ kinh ngạc ngẩng đầu lên. Lại thấy người trẻ tuổi kia
': không có ý nhiều lời chỉ một
lần nữa giơ tay gỡ một viên
: nguyệt châu xuống, nhẹ giọng nói: "Ta có chút hứng thú với thứ này."
"Thượng Tiên có thể lấy hết."
Dư Tổ không có lấy một chút
' do dự nào. Bà được mấy tộc nhân nâng đỡ, cuối cùng cũng miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng: "Nếu những thứ này không đủ cho
Thượng Tiên sử dụng, ngài
cứ nói cho ta biết, Dư thị sẽ
: cố gắng hết sức đi gom góp
cho ngài."
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thẩm Nghi cầm
' nguyệt châu trong tay, chậm
rãi đi đến trước người Dư Tổ,
: ngay sau đó nói ra một lời cực kỳ kinh người: "Ta nghĩ mình sẽ liên tục cần sử dụng đến thứ này."
Trên một trình độ nào đó thì
những sinh linh bên trong Nam Dương Bảo Địa chính là một bộ phận thực lực của tu sĩ Hợp Đạo cảnh. Hắn không có quá nhiều tinh lực đi giúp
đỡ người khác cái gì, nhưng
loại nội tình giống như Dư thị
này, thuận tay chuyển toàn
bộ đi Nam Dương tông cũng
không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận