Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 693: Một Con Chó Không Dám Đi...

Chương 693: Một Con Chó Không Dám Đi... Chương 693: Một Con Chó Không Dám Đi...
Động tác đơn giản ấy, lại
': khiến cho một cái cự trảo
khổng lồ đến mức có thể che
- phủ cả bầu trời, bỗng nhiên hiển lộ ra từ bên trong cái bọc bằng da đang ở nơi cực xa kia.
Đối mặt với tình huống bất
' thình lình này, vẻ mặt Thẩm Nghỉ lập tức biến thành dữ tợn, hắn lại một lần nữa đâm cây trường thương trên tay mình xuống trái tim của Lộc
Yêu sâu thêm mấy tấc.
Rắc —— Chịu ảnh hưởng bởi
cái móng vuốt khổng lồ của con chó kia, U Vĩ Thương trực
tiếp vỡ vụn. Sau đó, cái chân
chó kia cũng thuận thế, đập
thẳng xuống người Thẩm Nghi. Bộ hắc bào đẹp đẽ trên người : phát ra một tiếng “Xoẹt”, nhanh chóng tan nát, máu tươi lập tức nhuộm đỏ thân thể trần trụi của thanh niên ' kia, thi thể Lộc Yêu bị đánh bay ra ngoài, ầm âm đập vỡ ' địa mạch. "Grào!" Sát khí trong mắt Kim Sí Yêu Hoàng tăng vọt, nàng trực tiếp tránh khỏi vòng trói buộc của cái túi da kia, chạy . thẳng đến vị trí Thẩm Nghi đang rơi xuống! "Tên lừa đảo đáng chém ngàn đao này! Chất đi cho bản ': Hoàng!" Đến đây, cả cái túi da kia cùng với bàn chân con chó lúc trước đầu biến mất
- trên không trung, chỉ còn lại
Cửu Văn Hung Hổ đang nổi
giận rít gào.
Nàng lao xuống núi, chân trước hung hăng vỗ thẳng
_ xuống bóng người đang nằm
dưới đất kia.
Toàn bộ thân thể Thẩm Nghỉ gần như đã vỡ vụn, bị huyết tương nhuộm ướt, nhưng vẫn duõi bàn tay ra, tuỳ tiện ngăn
cản cái vuốt hổ đánh tới kia. Đúng là hắn đã trọng thương, nhưng vừa rồi Kim Sí đã bị huyết lôi đập trúng, hiện giờ nàng làm gì còn khí lực? "Grào!" Con hung hổ há cái
': miệng to như chậu máu của
mình ra, táp thẳng xuống đầu
thanh niên ấy, lại bị một quyền đánh nát xương mắt. Sau đó, Thẩm Nghỉ xoay
_ người đứng dậy, đè Kim Sí Hổ
xuống đất, cả hai đầu rơi vào
' trạng thái thoát lực, chỉ biết điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Đến cuối cùng, quá trình này
vẫn kết thúc bằng chiến
. thăng của thanh niên kia.
Thẩm Nghi cưỡi trên cổ hổ yêu, một quyền tiếp một
quyền đánh xuống đỉnh đầu của nàng!
"Vì sao..." Con mắt của Kim Sí : Cửu Văn Hung Hổ đã nổ tung, bị máu thịt lấp đầy, kiệt lực gào thét: "Vì sao lừa gạt ta?”
"Bản Hoàng lừa ngươi khi
nào?" Thẩm Nghi nâng cùi
' chỏ lên đập nát đỉnh đầu của nàng, bình tính nói: "Những thứ từng nói lúc trước, ta đầu muốn."
Nghe tiếng nói vang lên bên
tai, Kim SÍ Yêu Hoàng thoáng
: ngân ra đúng một chớp mắt,
còn chưa chờ nàng nghĩ cho rõ ràng mọi chuyện, đã lập
tức bị thanh U Vĩ Thương đứt
gãy đâm xuyên qua cổ rồi. "Phù." Thẩm Nghỉ nằm trên : cổ hổ yêu, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sau đó : trầm mặc đưa mắt nhìn về phía chân trời. Cái chân chó vừa rồi đúng là _ Vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Nhưng mà... ngay cả dưới loại tình huống này, nó cũng chỉ đơn thuần là vươn một cái móng vuốt ra thôi. Xem ra hắn đoán không sai, sợi xích sắt trên cổ đối phương, còn hữu dụng hơn : bất cứ loại pháp bảo nào khác. "Vẫn để cho hai con chạy thoát." Thẩm Nghỉ có chút thất vọng, hắn liếc mắt nhìn - lão hổ dưới thân, tiêu hao vạn năm thọ nguyên lại tạo : ra một pho tượng Trấn Thạch mới. Chỉ trong một hơi thở, cái xác hổ nọ đã bị hút vào trong đó, trực tiếp hóa thành : một bức tượng Kim Sí Hung Hổ. [ Kim Sĩ Hung Hổ Trấn Thạch: Chưa chú linh ] Thẩm Nghi lảo đảo đứng dậy, dùng một chân đạp nát viên _ linh châu cát chảy vừa rơi ra : ngoài, nhưng không rời khỏi Thiên Yêu quật mà lại một lần nữa quay trở về Linh Thực viên. Một con chó không dám đi ra thì có gì đáng sợ?
Thiên Yêu quật nguy cơ tứ
: phía này chính là nơi hung hiểm nhất thế gian, và rõ ràng là thanh niên kia đã gần như thoát lực, toàn thân
': nhuốm máu, nhưng hắn cứ đi
qua đi lại nơi này không thèm
che giấu như vậy, thế mà trăm dặm xung quanh lại hoàn toàn không một sinh linh nào dám tới gần hắn.
[ Giết chết Kim Sí Cửu Văn
: Hung Hồ cảnh giới Hóa Thần,
: tổng thọ chín mươi sáu ngàn
năm, còn thừa hai mươi mốt
ngàn năm, hấp thu xong ]
: Đến cuối cùng, một lời nhắc
nhở cũng lướt qua trước mắt. Ba con Đại Yêu Hoàng đã -
: dâng lên cho Thâm Nghi tổng
cộng là bảy mươi hai ngàn
: năm thọ nguyên.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Tám mươi tám
' ngàn năm ]
Thẩm Nghi thuận tay nhặt bộ Nam Dương pháp y rơi dưới đất lên, khoác vào người, tính cả pháp y trên người lộc yêu và xà yêu, thì trong thoáng
chốc hắn đã có ba chiếc áo
_ bào trưởng lão trân quý rồi.
Hắn lột sạch hai con yêu,
nhìn chiếc áo bào đen còn
mượt hơn tơ lụa trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt
: qua đồ văn Nam Dương thêu
trên đó, trong ánh mắt có
: thêm một chút nghi hoặc. Sau khi biết được càng nhiều, hắn lại chợt nhận ra rằng,
: những chuyện có liên quan
tới Nam Dương tông vốn
' không đơn giản bày ra trước mắt mình cứ như là vén mây thấy mặt trời, mà ngược lại càng ngày nó lại càng thêm quỷ di.
Món pháp bào từng lấy được
- trước đó, còn có thể giải thích
được, là chấp sự đã sớm chuẩn bị xong cho lễ mừng
thọ nhưng đột nhiên gặp
: phải đại biến, cuối cùng
không thể mang tặng ra ngoài, nhưng những thứ hiện giờ thì phải giải thích như thế nào đầy? Pháp y vốn không phải phục sức bình thường, còn cần thay giặt... Dù có thêm mấy bộ dự ' phòng, cũng không giàu đến mức mỗi con yêu ma đều có được một món chứ? Còn những món pháp bảo đan dược kia, đều sắp diệt _ tông rồi... bọn họ lại quyết : tâm đặt chúng vào trong kho ăn bụi hả? Thậm chí những động phủ ' còn sót lại của các đệ tử kia nữa, bên trong có đủ các loại trân bảo để cho đám tu sĩ bên : ngoài đi tới thăm dò suốt mấy vạn năm, đã nuôi dưỡng : nên vô số thế lực lớn nhỏ. Dưới tình huống bình thường, nếu bọn họ thực sự rơi vào nguy cơ diệt tông, chẳng lẽ không nên lấy tất cả ' mọi thứ ra để dồn sức chống cự với địch nhân sao? Mà kể cả khi thật sự không địch lại, cũng nên mang theo toàn bộ bảo vật chạy trốn mới đúng. Tình huống bây giờ càng giống như... một đống tu sĩ tông môn ăn lẩu ca hát, sau đó, chỉ trong nháy mắt tất cả đều bốc hơi, lưu lại một cái Tiên Tông tĩnh mịch nhưng
' hoàn chỉnh, ngay cả pháp trận hộ tông cũng hoàn hảo không chịu chút tổn hại nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận