Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 696: Yêu Hoàng Đệ Nhất Quật!

Chương 696: Yêu Hoàng Đệ Nhất Quật! Chương 696: Yêu Hoàng Đệ Nhất Quật!
Bên ngoài đại điện nằm sâu
bên trong Thiên Yêu quật.
: Thần Phong Yêu Hoàng bay thẳng một đường, vừa mới hạ xuống ngoài cửa điện, bước chân đã hơi khựng lại.
Chỉ thấy hai Đại Yêu Hoàng
' đang quỳ gối bên ngoài cửa điện, Cự Giác Yêu Hoàng có chút thận trọng, nơm nớp đứng ở bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vất vả lắm, lão cầu kia mới cởi
- được khúc mắc trrong lòng,
mà từ trong đại điện bò ra bên ngoài thầm đá, nhưng
giờ phút này, nó đã trở về
' bên trong đại điện rồi. Với tu
vi của đối phương, khoảng cách ngắn ngủi mấy bước này
: vốn không thay đổi được cái
gì.
Hành động của lão cẩu, chỉ có
thể chứng minh rằng nó vừa
một lần nữa trở nên cảnh giác rồi.
Rõ ràng đôi bên bị ngăn cách bởi một cánh cửa đại điện nhưng Thần Phong Yêu Hoàng vẫn có thể ngửi được mùi sát khí nồng đậm. Thân
là Yêu Hoàng của quật thứ
_ hai, năm ấy nó đã tận mắt
: chứng kiến lão cầu rơi vào
trạng thái cảnh giác, và hành động tàn sát của đối phương
vào khoảng thời gian ấy kinh
khủng tới cỡ nào. Phàm là tồn tại có chút quan
: hệ với tu sĩ Nam Dương tông,
đầu quét sạch một đường,
: chó gà không tha. Từ tu sĩ sắp bái nhập tông môn, cho tới trẻ con vừa mới
sinh nở, ngay cả linh thú do
bọn họ nuôi dưỡng, nó cũng
ăn đến không còn một mống. Trừ chuyện đó, thì lần thứ hai đối phương ra tay cũng chính là lúc trước, khi Ngô Đồng
sơn muốn dùng cái tên Nam
Dương tông này.
Chỉ một trận chiến, nó đã dùng lực lượng của bản thân
chém chết ba đại tu sĩ Phản
Hư, lại thu thập gần như toàn bộ vật trấn cung về tay mình, : thiếu chút nữa đã hoàn toàn đoạn tuyệt truyền thừa của tu : Sĩ Nhân tộc. "Vào đi." Tiếng nói của lão cầu chậm rãi truyền ra. Thần Phong Yêu Hoàng run ' lên, nó không dám do dự thêm nữa, đã trực tiếp bước vào đại điện. "Ngươi đi đâu vậy?" Lão cẩu lưng đen đang cuộn mình trên một tấm bồ đoàn, lười biếng hỏi. "Hồi bẩm Quật chủ, Thần Phong bị Nhiếp Quân dây : dưa, đã phát sinh một cuộc ác chiến với hắn, đang định chém giết hắn thì có một
: người trẻ tuổi mặc pháp bào
trưởng lão Nam Dương đuổi
- tới. Hai người bọn họ liên thủ đánh lui Thần Phong, sau đó dùng độn pháp chạy trốn."
Thần Phong Yêu Hoàng cung
kính nói: "Thần Phong phát
' hiện Thiên Yêu quật xảy ra biến cố, không dám đuổi theo quá sâu, đã vội vàng trở về nhìn một cái."
Trong lúc nói chuyện, nó lại
lặng yên nhìn thăng vào con
: chó già phía trước, chỉ trông
thấy một bóng người như ẩn như hiện, đang bị cái bóng
mờ của bức tượng tổ sư
khổng lồ kia che phủ. [mm
"
Lão cầu nâng lớp da mắt lên,
: nhìn chằm chằm vào đống phù lục trên người Thần Phong Yêu Hoàng, sau đó mới thu hồi ánh mắt từ chối
_ cho ý kiến.
Thần Phong Yêu Hoàng đợi thêm chốc lát, lại cúi người nói: "Nếu như Quật chủ không có gì phân phó, Thần Phong trở về trấn thủ động
phủ trước đây."
Nghe vậy, bỗng nhiên lão cẩu
cười cười: "Còn cần thiết phải
trấn thủ nữa sao?"
Đã có một tu sĩ Nhân tộc nghênh ngang trà trộn vào
Thiên Yêu quật, còn đi tới đi
lui trong các bảo địa. Chỉ sợ
: đồ vật nên mất, đã mất gần hết rồi.
Lão cầu chậm rãi đứng dậy,
- quay đầu nhìn chằm chằm
vào bức tượng tổ sư kia,
' trong miệng ngậm ba nén hương, nghiêm túc cắm vào đàn hương.
"Bảo vật tông môn bị trộm,
đệ tử muốn muốn một lần
_ nữa đi dọn dẹp, nếu tổ sư gia
: cảm thấy hành động này của
đệ tử không ổn, mong ngài hãy ban thưởng pháp chỉ giải
thích nghi hoặc cho đệ tử."
Nó yên tính chờ đợi ba nén hương kia cháy hết, nhưng
' bức tượng đá cao lớn nọ vần
không có bất cứ phản hồi
: nào. Lão cầu cung kính giơ chân trước lên: "Nếu tổ sư gia đã
_ đồng ý vậy đệ tử lĩnh mệnh."
Từng sợi khói xanh bốc lên, trực tiếp chiếu rọi một khuôn mặt trắng nõn. Người kia bị treo trên bức tượng tổ sư, có dáng vẻ thiếu niên non nớt,
không khác gì người thường,
chỉ có hai con mắt giống như
: được phác họa từ một loại
nước sơn màu đỏ, để lộ ra
hình dạng của Đan Phượng.
Thân thể gã trần trụi, toàn
thân bị những cây gai gỗ phủ đầy phù lục cắm thẳng vào
: người, ngay cả máu cũng đã
chảy hết, trên miệng vết
: thương chỉ còn lại một chút da thịt khô quắt. Làn da tái nhợt bệnh hoạn, dường như đã rất nhiều năm vẫn chưa
từng trông thấy ánh mặt trời. Thần Phong Yêu Hoàng không khỏi rùng mình một cái, ai dám nghĩ đến tình
huống này? Và ai có thể biết
được, thật ra vị Yêu Hoàng
: của đệ nhất quật uy danh
hiển hách trên thế gian vẫn
luôn bị treo ở nơi đây.
_ "Đệ tử vẫn cần trấn thủ chính
điện, nên hôm nay chỉ có thể thả cho con yêu ma này đi,
kính xin tổ sư gia tha thứ."
: Nhìn bộ dạng đứng đắn của lão cầu này, rốt cục thiếu niên non nớt kia cũng mở một đôi mắt phượng ra, khàn khàn
_ nói: "Ta hơi buồn nôn rồi,
ngươi có thể nhỏ giọng một
' chút hay không?”
Nói xong, khóe môi gã để lộ
ra một tia châm chọc: "Ngươi
chỉ là một con chó trông cửa dựa vào dược liệu chất đống mà lên, kiêng kị thiên tư vô
: thượng của bản Hoàng, cũng
là chuyện bình thường."
"Nghiệt súc, lĩnh thưởng."
: Dường như lão cấu không
nghe thấy lời nói của đối phương, trong lúc nó mở ': miệng quát nhỏ, bỗng nhiên những cây gai gỗ kia lại thoát ly khỏi thân thể thiếu niên. Lão cầu hờ hững nhìn đối phương ngã xuống đất, sau đó thò vuốt chó ra, một bộ giáp bạc áo choàng trắng như tuyết (tuyết phi ngân giáp) từ hậu điện bay tới, rơi vào trên người thiếu niên kia, rồi gần như ngay sau đó, lại có thêm hai thanh đoản kiếm đồng thời bay tới. Từng luồng lưu quang liên tiếp bắn ra, chui vào trong lòng bàn tay thiếu niên. "Súc sinh, còn không lĩnh pháp chỉ của tổ sư, đi tiêu diệt dư nghiệt, thu hồi trân
bảo của Nam Dương tông ta."
_ "Ôi... Ôi..." Linh Hoàng gian nan đứng dậy, cười đến thở không ra hơi. Gã cầm hai thanh đoản kiếm trong tay
' nhẹ nhàng tung hứng chúng,
trong đôi mắt phượng màu
đỏ tươi kia vừa có thêm một tia chân hỏa bốc lên. Âm thanh kim loại va chạm vào nhau liên tiếp vang lên
trong trẻo.
Theo từng bước chân gã rời
đi, bộ ngân giáp truyền ra hai tiếng “Răng rắc” đã trực tiếp
khoac lên người gã, đồng
- thời bộ áo choàng tuyết trắng
cũng nhẹ nhàng cuốn lên. "Ngươi đừng hối hận." Thiếu
: niên nọ cười nhạo một tiếng
rồi thoang thả bước ra ngoài
điện, cũng thuận tay ôm lấy cổ Thần Phong: "Nhiều năm không gặp, có nhớ bổn Hoàng hay không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận