Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 979: Đông Điện Chủ!

Chương 979: Đông Điện Chủ! Chương 979: Đông Điện Chủ!
Huống chỉ Kha Thập Tam đã : từng thôi diễn nhiều công pháp như vậy cùng Thẩm Nghỉ, lòng kiên nhẫn của nó tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh được. __ Sở dĩ nó táo bạo như vậy, chỉ đơn thuần là bản thân không ' nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào mà thôi. Thời điểm đối mặt với quả trứng rồng này, nó đã trưởng thành, nhưng lại có cảm giác - bản thân chẳng có gì thay đổi - So với tỉa sinh cơ nhỏ nhoi lúc trước. "Con mẹ nói! Nở ra! Nở rat" Hết lần này đến lần khác, Kha Thập Tam dốc sức đến hao hết thể lực, tiếng gào thét
: cũng nhanh chóng chuyền
biến từ cảm giác trung khí
: mười phần, dần dần biến thành một tiếng gào thét tràn đầy ảo não.
_ Nó rên rỉ hệt như đang cầu
xin tha thứ, sau đó phun ra
' một ngụm khí thật dài: "Ta... không nở ra được..."
Vậy đấy, dù với kinh nghiệm
dày dặn của Kha Thập Tam thì
khi phải đối mặt với sinh kiếp
khủng bố này, trong lòng
: cũng sinh ra cảm giác vô
vọng nồng đậm.
Tình huống này đã đủ để
hiểu muốn vượt qua cửa ải
này, khó khăn tới cỡ nào rồi. [món " Thẩm Nghỉ nhíu mày, có hắn ở đây, nào có đạo lý không nở ra được? Hắn hơi nhấc chưởng lên, lại : rót ba mươi vạn năm thọ nguyên của yêu ma vào, cộng ' thêm phần gia tăng lúc trước, là lần này hắn đã tiêu hao gần bốn mươi tám vạn năm thọ nguyên rồi. Trải qua năm tháng dài đằng đăng như vậy, bản thân - lại ở trong hoàn cảnh buồn tẻ nhàm chán tới nhường này, khiến cho thần trí của Kha Thập Tam gần như đã bị đánh nát, cũng khiến cho nó một
lần nữa trở nên điên cuồng.
__ "Rống!" Thẩm Nghi nghe được một tiếng Long ngâm thê lương truyền đến bên tai, hắn thoáng trầm tư một cái
' chớp mắt, sau đó lạnh nhạt
nói: "Dù gì cũng đang nhàn
- rỗi, hay thả lỏng một chút
nhé?"
Vừa nghe được hai chữ thả
lỏng, dường như Kha Thập
: Tam mới nhớ lại một đoạn hồi
ức không quá tốt đẹp, khiến thần trí của nó lập tức khôi
phục lại tỉnh táo chỉ trong nháy mắt. Giờ này, bộ nanh vuốt của nó
' càng thêm răn chắc sắc bén,
tầng vảy bên ngoài cũng
: càng ngày càng dày nặng, vững vàng.
Nói thật, ngay cả là Hoàng Sát Độc Long, cũng không thể đạt đến cảnh giới đặc biệt ' khủng bố gì dưới tình huống
không ăn không uống, chỉ dựa vào thời gian tích lũy, nhưng ít ra, yêu thể của nó đã trưởng thành đến trình độ cực hạn của huyết mạch. Và đến đây, rốt cục quả trứng rồng kia cũng sinh ra một vết rạn. Bỗng nhiên tấm phù vàng nổ tung thành bột phấn, tiếng răng rắc răng rắc bắt đầu vang vọng trong đầu
Thẩm Nghi.
"Chủ nhân của ta, nên nở ra như thế nào?" Thẩm Nghỉ nghe thấy câu hỏi của Kha Thập Tam, trong đầu hắn lập
tức hiện lên rất nhiều tình
huống, đều là lúc hắn gặp phải nguy hiểm nhất trong cuộc đời này.
Ví dụ như lúc vừa gặp được con cầu yêu, bội đao trong tay chính là thứ duy nhất hắn
có thể dựa vào.
Lại ví dụ như thời điểm ở bên ngoài Thanh Phong Sơn,
hắn đã dùng thanh nghi đao
trong tay đâm thẳng vào lồng ngực Giao Long. Còn nữa... Khi đối mặt với ': Khiếu Nguyệt Lang Vương, thanh Tiềm Uyên đao kia đã : bảo vệ tâm thần của hắn. Nghĩ đến đây, Thẩm Nghỉ chợt mở to mắt, vung tay nắm chặt lấy hư không. Bỗng nhiên bóng dáng của hắn bay lơ lửng phía trên năm tòa đại thành. Cùng thời điểm ấy, ở bên trong Long Hán đại thành, Tử Khí bay lên, hội tụ vào lòng _ bàn tay của hắn. Ngay sau : đó, một luồng kim quang lóe sáng lên, tràn ngập uy nghiêm làm người ta sợ hãi. Chỉ thấy một thanh đao dài,
: mang theo xúc cảm lạnh lẽo,
bị năm ngón tay thon dài kia
: chậm rãi nắm chặt.
Hồng Mông Thiên Binh? Có lẽ vẫn còn một cách xưng hô
' khác.
Thẩm Nghi khẽ liếc mắt nhìn những sợi kim tuyến tỉnh tế kia đang dần dần lan tràn ra trên thân đao đen kịt, tạo thành những đường vân tối
nghĩa hệt như trên bề mặt
quả trứng rồng lúc trước, rất
- giống kim hoa nở rộ ngay
giữa sống đao.
Đột nhiên hắn muốn lấy một
cái tên cho thanh đao này. Ừm ...thanh trước đó gọi là
Nhị Häc thì thanh này...
__ Đúng vào lúc ấy, bỗng dưng một tiếng Long ngâm vút lên ở phía dưới, đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm
Nghỉ, làm cho hắn vội vàng
cụp mắt nhìn xuống theo bản
' năng.
Rống —— Nương theo tiếng rồng ngâm, chỉ thấy một con Hoàng Long già nua từ bên
trong Đại Thành bay tới,
_ trong lúc màn sương mù màu
: đen đang bao phủ nơi này bị
nó cuốn đi, rốt cục mấy toà tiên thành bên dưới cũng
hiện ra hình dáng tà khí bức người.
Rất nhanh, con Hoàng Long
: nọ đã lập tức hạ xuống bảo tọa dữ tợn kia, hóa thành nửa
người nửa rồng, hai móng vuốt chia ra đặt trên tay vịn,
đôi mắt uy nghiêm quan sát
vạn yêu Đông điện, sau đó
' một lần nữa hóa thành tượng đá.
[ Đông điện chủ: Hoàng
Long Kha Tuyên Giản ]
"Tham kiến chủ nhân!"
: Giọng nói hùng hậu vang
vọng phía chân trời, không quan tâm tới Bạch Ngọc Kinh
Tiên thành, không đếm xỉa
- đến Thiên Môn phía sau, đột
nhiên lại có cảm giác giữa thế gian này chỉ có duy nhất một
' bóng dáng mặc áo đen được
năm tòa Yêu Điện màu đen
kịt âm trầm vây quanh, đang đứng ở phía chân trời kia mới là thiên địa chân chính trong lòng bọn chúng.
Thẩm Nghi khẽ động tâm thần, thoáng thử nghiệm một chút. Rất nhanh, hắn đã phát hiện tuy bộ dáng phát sinh
thay đổi, nhưng về bản chất, _ Kha Thập Tam vẫn là Trấn Thạch.
Nghĩa là những chuyện nó có thể thực hiện trước đó, hiện giờ nó vẫn có thể làm được, thậm chí thực lực còn bạo tăng thêm không biết : bao nhiêu lần, cũng có nhiều một chút tác dụng khác nữa.
Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Ô Tuấn đang đứng ở một nơi khác:
"Nếu không, ngươi cũng thử xem?”
Nghe giọng nói mang đầy dụ hoặc kia, Ô Tuấn gian nan nuốt một ngụm nước miếng. Nó đưa mắt nhìn Kha Thập
Tam uy phong lẫm lẫm, ' không khỏi thừa nhận bản thân cũng có chút động tâm.
Lại nói, quá trình này cũng
không phải là Thẩm Nghi : hứng khởi nhất thời. Bởi vì sau khi được tận mắt nhìn thấy cái gọi là sinh kiếp kia
: đúng là phá xác mà sinh theo
nghĩa đen của nó, thì đối với
: mấy kiếp phía sau, hắn cũng có một chút suy đoán đại khái
rồi.
_ Sau Long Hán đại thành là
đến lượt Xích Minh đại thành,
' mà Thiên Kiếp nối tiếp phía sau "Sinh", cũng tương đương với thứ đại biểu cho tòa đệ nhị thành này, chính là "Lão".

Bạn cần đăng nhập để bình luận