Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 893: Phong Cấm Chính Mình!

Chương 893: Phong Cấm Chính Mình! Chương 893: Phong Cấm Chính Mình!
"Đi thôi." Doãn Khải Chương ': chậm rãi đứng dậy, muốn ngoái đầu nhìn lại, nhưng : chợt sững sờ, vẻ mặt đờ đẫn nói: "Nghênh long kỳ." Thân hình ông ta lập tức biến _ mất tại chỗ, chờ tới khi xuất hiện trở lại, đã đứng ở trước ' mặt chúng tu sĩ của Huyền Nhạc thành. Doãn Khải Chương hướng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai cây tỉnh kỳ, tùy ý chắp tay hành lễ, sau đó : dưới ánh mặt nhìn chăm chú đầy phức tạp của mọi người xung quanh, ông ấy xoay người đi vào trong nội : đường: "Thiết yến khoản đãi Ô thiếu chủ." [mm
"
Ô Tuấn nhìn động tác qua loa
: của Doãn Khải Chương, mí mắt khẽ giật giật, nhưng cũng không muốn bức bách đối phương quá mức, dù sao
thì ngoại trừ là thành chủ,
người trung niên này còn là
' một vị tu sĩ Bạch Ngọc Kinh có tu vi doạ người. Nếu thật sự để cho ông ta phát điên lên thì ngay cả Thất
Long Tôn cũng sẽ cảm thấy
phân nộ.
"Về sau đều là người một nhà, không cần phải quá mức
giữ kẽ." Ô Tuấn phất tay ra hiệu cho mọi người, nhưng trong giọng nói lại không khỏi mang theo mấy phần : đùa CỢT. Nghe được câu nói chói tai kia, không ít tu sĩ Huyền Nhạc : thành đều nhắm mắt lại, chờ tới lúc mở ra, tất cả đều miễn cưỡng vui cười đi theo. Dưới sự khắc chế cực mạnh của Huyền Nhạc thành, bữa tiệc tối coi như viên mãn, ăn : uống linh đình, tiếng người ồn ào, mặt ngoài nhìn vào cũng thấy hài hòa tới cực điểm. "Sính lễ đã đưa xong, sáng sớm ngày mai ta sẽ đón nàng
: hồi phủ." Ô Tuấn đắc ý đứng
dậy, nâng chén ra hiệu với
: mọi người. Gã chỉ có tu vi Phản Hư tầng mười lại ép cho một đám tu sĩ Huyền Nhạc thành không ngẩng đầu lên
' được.
Chờ tới khi nhìn lên ghế chủ vị, mặc dù Doãn Khải Chương còn chưa đứng dậy, nhưng vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu cảm nâng chén,
dường như vết sẹo trên mặt
_ nó càng sống động hơn một
chút.
"Nhạc phụ, sau này chúng ta phải thân cận nhiều hơn một _ chút." Ô Tuấn uống một ngụm rượu mạnh, lại sai người rót đầy.
Doãn Khải Chương ngước
: mắt nhìn lại, bỗng vươn ngón trỏ chấm xuống rượu, nhẹ nhàng xet qua mặt bàn, dùng rượu vẽ phù văn, lại bày ra
': một tòa đại trận khí tức
khủng bố. Chỉ một thủ đoạn
đơn giản như thế, lại có thể triển lộ ra lực lượng mênh mông vĩ đại của tu sĩ Bạch Ngọc Kinh cho mọi người thấy.
Cảm nhận được lực lượng
: phong cấm trong tòa trận
pháp làm cho người ta sợ hãi kia, Ô Tuấn vốn đang bưng
chén rượu, sắc mặt lập tức
đại biến. Ngay sau đó, đã thấy Doãn
: Khải Chương với vẻ mặt bình
tĩnh nâng chưởng lên. Đạo
: tửu phù kia chậm rãi bay lên, sau đó rơi xuống trên người ông ấy: "Đêm nay tới đây thôi, ta có chút mệt mỏi."
Dùng Phong Cấm Đại Trận,
' cưỡng ép khóa tu vi của mình. Ô Tuấn thấy thế, lại theo bản năng nuốt một ngụm nước
miếng xuống.
Phong bế tu vi, là vì sợ bản
thân không nhịn được sẽ ra tay động thủ, về phần đối
tượng muốn chém giết, thì
ngoại trừ nó, hẳn là không còn người nào khác nữa.
Nhưng ngoại trừ Doãn Khải
: Chương, chắc cũng chỉ có một vài người trong nhóm tu sĩ đang có mặt ở nơi này, đủ khả năng chém giết bọn
: chúng.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy, rơi vào trong mắt mọi người, lại khiến cho toàn thân bọn họ đột ngột run lên khe khẽ, không ít người mượn hơi
rượu, đã rầm rầm đứng lên,
- dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn
: chăm chăm vào đám Yêu tộc
đang xuân phong đắc ý ở xung quanh. Thậm chí có mấy
vị đã đặt bàn tay lên trên túi
trữ vật bên hông. Đúng vào lúc này, một bóng
' người mặc áo träng thướt tha
chậm rãi đi tới. Nàng sợ hãi
: ôm lấy một vại rượu, giơ lên cho Ô Tuấn: "Nhã Quân...Nhã Quân kính Ô thiếu chủ."
' Sau khi Doãn Nhã Quân tiến
vào đại điện, những người
' khác như bị sét đánh, tất cả đều dại ra tại chỗ. "Phụ thân, nữ nhi đi trước." Duẫn Nhã Quân cố gắng nuốt
ngụm rượu trong miệng
xuống, nhẹ giọng nhìn về
: phía người trung niên kia, cất
lên âm thanh như muỗi kêu.
"Phù." Doãn Khải Chương dời
ánh mắt, cảm nhận được đại trận trên người, đột nhiên
: ông ta lại cảm thấy... Có lẽ mình đã phong cấm hơi sớm : một chút.
Ô Tuấn cảm thụ được khí tức rạn nứt mơ hồ tản ra từ tòa đại trận trên người tu sĩ Bạch Ngọc Kinh này, vội vàng uống
' cạn chút rượu còn sót lại trong chén, nói: "Ta cũng mệt mỏi rồi, hôm nay đến đây thôi."
Dứt lời, nó buông chén
xuống, dẫn theo một đám
yêu ma, nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc tối, đi về phía tòa
tiểu viện được Huyền Nhạc thành chuẩn bị sẵn cho bọn chúng. Nhìn như có chút chật vật,
: nhưng sau khi rời khỏi tầm
mắt của mọi người, nó lại để
: lộ ra một nụ cười đắc ý. Dựa vào cảnh tượng vừa rồi, hoàn toàn có thể cảm nhận được, tình huống Huyền Nhạc
: thành bị nhét xuống dưới
trướng Thất Long Tôn tuyệt
đối là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lại thêm tầng quan hệ này, có lẽ trong Quy quân của nó còn có thể thêm được một số
tu sĩ đi tới tương trợ, từ đó
: trực tiếp ngồi vững vàng ở vị trí đệ nhất quân dưới trướng Long Tôn.
Đây mới là... xuân phong đắc ý chần chính.
Như đang nghiệm chứng suy
: nghĩ của nó, trong nháy mắt khi dẫn theo đám binh tướng bước vào tiểu viện, bỗng nhiên Ô Tuấn lại có cảm giác
' một cơn gió vừa thổi qua
người mình, mang theo lãnh
_ ý quỷ dị, phảng phất như trực tiếp chui sâu vào tận cốt tủy, khiến cho cảm giác men say của nó nhanh chóng bay biến đâu hết, trực tiếp tỉnh táo
hơn rất nhiều.
Đám binh tướng còn lại cũng
trở nên nghiêm túc hơn hẳn, chúng nó đưa mắt nhìn
quanh, sau đó quát lớn:
"Người phương nào ở đây giả
thần giả quỷ? Có nhận ra hai cây long kỳ này không?”
Tiếng nói bén nhọn của
: chúng nó lại bị vách ngăn vô hình bao phủ lấy, ngay cả một tia cũng không truyền ra ngoài được.
Dường như toàn bộ khu tiểu
' viện này đầu bị ngăn cách với bên ngoài rồi. Chỉ thấy hai bóng người cao lớn một trước một sau đang
đứng trên nóc nhà, dưới cơn
_ gió đêm thổi qua, y phục trên
: người bay phất phới. Nhờ
ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt tuấn tú kia lại càng thêm
trắng nõn với luồng hỏa diễm
': không ngừng nhảy nhót ở mi
tâm. Đôi mắt màu tử kim đang
quan sát khung cảnh phía
dưới, một tia tham lam nhỏ
: đến mức không thể trông thấy được thoáng ẩn hiện
trên khóe môi, lại tô điểm thêm mãy phần ý tứ hung
thần ác sát cho khí chất tiên
khí bồng bềnh kia. "Phù." Kha Thập Tam thở hắt ra, đột nhiên nó lại có cảm giác, tình huống lúc trước ở Nhan gia, dù chủ nhân có suy
nghĩ hay không cũng chẳng
- quan trọng, bởi vì đến cuối
: cùng, kết quả vẫn giống nhau
thôi.
Đoán chừng cái mà đối phương muốn suy nghĩ một : chút chính là nghĩ xem nên
bày trận ở nơi nào sẽ tương đối thích hợp hơn...

Bạn cần đăng nhập để bình luận