Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 955: Không Biết Tâm Tư Đang Đặt...

Chương 955: Không Biết Tâm Tư Đang Đặt... Chương 955: Không Biết Tâm Tư Đang Đặt...
"Nói nhảm nhiều quá, ngươi
: thật sự coi mình là lãnh tụ
Đạo Tử chắc?" Tô Hồng Tụ
: trực tiếp hóa thành một luồng lưu quang biến mất tại chỗ.
Tựa như Ngụy Nguyên Châu đã sớm quen với ngạo khí của nàng nên cũng không nói thêm điều gì, chỉ có vài phần lúng túng lắc lắc đầu.
"Chậc." Bạch Vu hướng ánh
: mắt tràn đầy hứng thú nhìn
chằm chằm vào Ngụy Nguyên Châu, dường như cảm thấy
đặc biệt buồn cười, muốn mở
': miệng, phát ra hai tiếng chậc
chậc. Có người đứng ở đây cả nửa
ngày, nhưng muốn tán gầu
nửa câu cũng không có cơ
: hội, nhìn qua dường như không có gì, dù sao thì mọi người đầu biết tính cách của Thiên Kiếm Đạo Tử rồi.
': Nhưng so sánh với nhau,
người khác một câu cũng
' không cần nói, Tô Hồng Tụ đã có thể không ngại xa xôi ngàn dặm chạy đến.
Chênh lệch ra sao, dùng mắt thường cũng có thể thấy được này, càng nghĩ càng : thấy Ngụy huynh có chút đáng thương, càng nghĩ càng
làm cho lòng người cảm khái... Ha ha ha. "Ta không hiểu ngài ấy đang ': CƯỜi cái gì." Trì Dương trưởng lão và Liễu Thế Khiêm có chút : bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, đều là Đạo Tử, vì sao Đạo Tử nhà mình lại không có lấy một chút ý chí tiến thủ nào . vậy? Không biết tâm tư đang đặt ở nơi nào rồi. "Nhưng cũng may, cuối cùng cũng tranh thủ được một chút thời gian cho Thẩm . tông chủ, có thể giúp hắn an : tâm thêm một đoạn thời gian rồi." Trì Dương trưởng lão cảm khái một câu. ",„." Liễu Thế Khiêm không
- tiếp lời, trên trán lại có chút
lo lắng như ẩn như hiện. Hiện
giờ, tạm thời ông ấy không lo lắng về Long Cung nữa, mà nỗi lo lắng đang thường trực trong lòng lại vì một chuyện
' khác.
Xét cho cùng, vị Thẩm tông chủ kia đã phải dựa vào thực lực của mình để cứng rắn sống sót trong mấy tháng thời gian qua, khiến cho một
đường này, hắn đã đắc tội
đến Vương gia của Long
Cung rồi...
Ngay khi tâm tư trong lòng
Liễu trưởng lão đang miên
man bất định, thì tại tầng cao nhất trong Tàng Pháp các,
': Nam Dương tông, thanh niên
mặc áo đen đang ngồi xếp
: bằng dưới đất lại lặng lẽ mở to mắt. Sau đó, hắn lẫy ra một tấm Đạo Bài bằng ngọc, yên tĩnh lắng nghe tin tức
Huyền Khánh lưu lại, khuôn
mặt tuấn tú trắng nõn không
' chút gợn sóng, chỉ có đôi mắt đen nhánh thầm thúy kia là chậm rãi lóe lên vài phần khí tức nguy hiểm.
Địa vị của Long Cung ở
Hồng Trạch này cũng tương đương với thổ hoàng đế. Kha
Sư Lương thần là Ngũ vương
gia của Nam Cung, tuy không
bằng mấy huynh trưởng Hợp Đạo khác, nhưng nếu thật sự
: đánh nhau, khăng định là nó
sẽ không thua kém đại bộ
: phận Đạo Tử của Nam Dương Thất Tử, lại cộng thêm địa vị cao thượng của bản thân, khiến cho nhất cử nhất động
của nó đều được Tiên Tông
coi trọng.
Chuyện Kha Sư Lương suất lĩnh yêu binh Yêu Tướng đi tới vây quanh Vân Tiêu các, đã sớm truyền xôn xao bên
trong bảy tông rồi.
Khác với chuyện Huyền
Nhạc thành lần trước, lần này, ngay cả một chút thủ
đoạn mượn cớ bình thường,
Long Cung cũng lười đi làm. Đứng trước loại tình huống
ngang nhiên càn rỡ này, có
không ít người trong đám
: trưởng lão ngoại môn cùng với đệ tử trong môn đều lòng mang căm phẫn, bước ra khỏi tông môn.
Thân là thế lực Nhân tộc lớn
' nhất Nam Hồng, trong lòng bọn họ tự có ngạo khí, làm sao có thể chịu được nỗi sỉ nhục lớn lao đến cỡ này?
Đáng tiếc, đám tồn tại chân
_ chính có thể quyết định việc
này vẫn chưa lên tiếng.
Dù đa số đệ tử Tiên Tông đang bừng bừng phẫn nộ, cũng chỉ có thể cưỡng ép đè nén lửa giận kia xuống, cũng - thuận tiện trút luồn lửa giận này lên một nơi khác. Ví dụ như trên người của Nam Dương tông. _ Đường đường là Tiên Tông, phải đối mặt với loại chuyện ' này, vậy mà đến tận bây giờ bọn họ còn chưa truyền ra pháp chỉ, chẳng lẽ thật sự muốn lột ra mặt xuống, đưa qua cho Kha Sư Lương kia đặt xuống đất, giẫm lên hay sao? "Nam Dương tông mặc kệ, chẳng lẽ chúng ta cũng ngồi yên không để ý tới?" _ "Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, trước khi Vân Tiêu Các quay về với Nam Dương Tông, bọn họ từng là thế lực phụ thuộc của tông ta!"
"Chúng đồng môn, có nguyện theo ta đi cứu viện bọn họ hay không?" Có chấp
Sự căm giận rút kiếm, bước lên bảo thuyền của tông ' môn.
Ngay khi đám tu sĩ còn lại đầu đang nóng lòng muốn thử, đột nhiên có một luồng
linh áp từ phía chân trời ập xuống, định thân cả đám ở ngay tại chỗ.
"Ngươi chỉ là một chấp sự lại dám mê hoặc lòng người, có ý đồ muốn kích thích xung đột giữa tông môn và Long Cung, bản tọa liền phế tu vi : của ngươi." Giọng nói của Lưu Hưng Sơn trưởng lão Thiên Kiếm Tông vang lên trên đỉnh đầu mọi người.
Thật hiển nhiên, loại hỗn loạn lớn như vậy đã khiến cho đám trưởng lão Bạch Ngọc ' Kinh của bảy tông chú ý tới
rồi.
Sắc mặt chúng đệ tử lập tức
đỏ lên, lại bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, khiến cho cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy nổi.
Rõ ràng là trong màn trời trên kia đang ẩn giấu không chỉ một ánh mắt, tất cả bọn họ đầu có tu vi Bạch Ngọc Kinh, nhưng không một
' người nào tình nguyện nói
thêm điều gì, chỉ hướng ánh
: mắt hơi có vẻ quái dị nhìn về phía Lưu Hưng Sơn.
Đúng vào lúc này, một bóng
: người ở phía xa xa khẽ vung
tay áo, đánh tan đạo linh áp
' hùng hậu kia, đồng thời cũng thấp giọng cười nói: "Đa tạ Lưu trưởng lão đã thay ta dạy dỗ đám đệ tử trong môn, là Bạch Vu quản giáo không
nghiêm, về sau nhất định sẽ
chú ý."
Nương theo tiếng nói ấy, một thanh niên âm nhu, mặc
áo bào trắng tơ vàng, bên
trên có thêu đồ án Thanh
Nguyệt chậm rãi bước đến gần, khóe môi mang theo nụ : cười thành khẩn: "Ngài nói đúng, từ trước đến nay, Long : Cung và Nam Hồng Thất Tử chúng ta vẫn luôn hòa thuận, không động đao binh, sau này được ngài tương trợ, đôi ' bên sẽ có hòa bình vạn thế để hưởng, sao có thể vì một chút ' va chạm nho nhỏ mà làm tổn thương hòa khí được?" "Ngươi..." Sắc mặt Lưu Hưng Sơn hơi ngưng lại, sau đó theo bản năng vội vàng ẩn giấu bóng dáng về phía sau : đám mây, lúc này mới trả lời: "Thanh Nguyệt Đạo Tử chớ có ăn nói bậy bạ, bổn tọa vốn không có ý này... Chỉ là... Chỉ là hiện tại chưa tới thời điểm mà thôi." "Đúng vậy, chờ sau khi ngài - ': Hợp Đạo, chúng ta mới có thể nắm chắc nhiều hơn." Bạch Vụ cười khanh khách trả lời, lại lập tức nhíu mày nháy mắt với đông đảo đệ tử bên dưới: "Còn không mau cút về tông : môn, Lưu trưởng lão không dám trảm Yêu Long, chẳng lẽ ' còn không dám phế tu vi của các ngươi sao?" Dứt lời, gã cũng lười phản ứng với Lưu Hưng Sơn, đã sải bước biến mất trong màn sáng bên trên phù điêu Thanh Nguyệt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận