Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 990: Mọi Chuyện Đã Kết Thúc!

Chương 990: Mọi Chuyện Đã Kết Thúc! Chương 990: Mọi Chuyện Đã Kết Thúc!
Lòng bàn tay đang bị huyết
phù nhuộm dân kia chỉ tùy ý
lật xuống phía dưới, rõ ràng
- là tại hiện trường vẫn chưa xuất hiện bất cứ biến hóa gì, chỉ có sáu luồng hư ảnh trên màn trời đồng thời đưa ánh
mắt nhìn qua, thậm chí có
một vị trong đó còn kinh
' ngạc phát ra tiếng: "Ô?"
Oanh —— Lưu Hưng Sơn
đang cầm trường kiếm trên tay, khoác trọng giáp lên
người, gã chính là tu sĩ Bạch
: Ngọc Kinh đã mở được ba
: thành, dù thân chịu ám
thương, nhưng giờ phút này, đang toàn lực bạo phát sinh
cơ cùng với nội tình, lại tuyệt
đối không thể khinh thường
được. Thậm chí dư uy của một đòn này còn khiến cả
: thiên địa biến sắc, biển mây
quay cuồng, có cảm giác cả
: Vùng sơn mạch cùng với những con sóng lớn xung quanh đều đang run rẩy!
__ Đứng trước uy lực to lớn
này, số lượng những người
' đang có mặt ở đây, lại đủ sức khống chế gã dễ dàng sẽ không vượt quá hai bàn tay.
Đó còn là thực lực của Lưu
Hưng Sơn khi đang bị trọng
thương, nếu là thực lực toàn
- thịnh của vị trưởng lão Thiên
Kiếm Tông này, khẳng định nó sẽ vượt qua một số vị Đạo
Tử, ví dụ như Bạch Vu.
Nhìn như đòn công kích này phải lướt ngang qua khoảng
: cách cực xa, nhưng đối với
gã, khoảng cách này lại
: tương đương với gần trong
gang tấc.
Lưu Hưng Sơn rút kiếm
' xông lên, mang theo tâm lý liêu mạng, cho rằng chuyến này nhất định phải chết, nhưng ngay sau đó, cả người gã đột ngột ngưng trệ ngay
giữa không trung. Đôi mắt
dần dần bị bầu trời đầy sao
- trên kia chiếm cứ, ngay lúc gã
đang mê mang muốn cố gắng khám phá ra bí mật của
khung cảnh trước mắt, đã
: thấy bầu trời đầy sao kia chủ
động thu lại rồi! Đồng tử đục ngầu của Lưu
: Hưng Sơn lại một lần nữa trở
về với tình trạng đen sì không
: ánh sáng. Chỉ khác là ở trong bóng tối dày đặc này lại có thêm một bóng dáng cao lớn thân mặc huyền giáp, tay
' càm mặc đao, trực tiếp hòa
làm một thể với bóng đêm
' xung quanh.
Đương nhiên toàn bộ những biến hóa này đều chỉ diễn ra ở trong mắt một mình Lưu
Hưng Sơn mà thôi.
Gần như không một ai chú ý
tới, bên trong đôi mắt trợn tròn kia vừa bỗng nhiên hiện
đầy tơ máu, tựa như gã vừa chứng kiến một vật gì đó ' khủng bố đến khó có thể nói lên lời!
Mà ở trong tầm mắt của người bên cạnh, Lưu trưởng lão vừa xông thẳng lên trời,
sau đó lại ngẩn ngơ tại chỗ, trực tiếp bị bàn tay ở phía xa ' xôi kia bao trùm lấy.
Chỉ trong chốc lát sau, mùi máu tanh nhàn nhạt đã tản ra giữa mây mù. Bộ trọng giáp
trên người Lưu Hưng Sơn phát ra mãy tiếng răng rắc giòn tan, sau đó nứt vỡ. Từng mảnh da thịt trên người gã cũng có thêm vài vệt máu rồi nhanh chóng bị phân cắt - thành từng mẩu vụn theo những vệt máu kia. Chúng trộn lẫn cùng sương máu và
bịch bịch rơi xuống phía dưới.
:_ Mãi cho đến khi món Đạo Binh trên tay Lưu Hưng Sơn cũng hóa thành mây khói trở về với tiên thành, đống thịt
_ nát trên người gã rơi xuống
từ trên mây mù, tiến vào chỗ
' sâu bên trong dãy núi, hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở lại bình thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thu cảnh này vào tầm mắt,
Tô Hồng Tụ chậm rãi buông
: bàn tay đang đặt giữa mi tâm
xuống: "..."
Đám Đạo Tử xung quanh
cũng ngây ngốc ngồi tại chỗ,
hai mắt một mực nhìn chằm chằm lên trên kia.
Trên quảng trường, cả đám
: khách khứa lẫn nhóm đệ tử vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ,
chưa rõ vừa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hướng ánh mắt
_ ngơ ngác như khúc gỗ ngẩng
đầu nhìn lên trời cao.
Vào thời điểm này, ở phía trên những bậc thang cao vút trong mây, cũng chẳng biết từ lúc nào trên người Thẩm
Nghi đã có thêm một bộ áo bào Nam Dương màu trăng
: đến chói mặt với vạt áo rộng
thùng thình tùy ý tung bay trong gió.
__ Hắn hơi cụp mắt xuống, lại ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ nhàng lau đi vết máu vốn
' không tồn tại trên tay, sau đó
lập tức đưa tay sửa sang lại
: phần cổ áo một chút, lúc này mới ngẩng đầu, gật nhẹ đầu nói: "Tiếp tục đi."
_ Vào khoảnh khắc ấy, mùi
máu tanh nhàn nhạt còn
' chưa triệt để tan đi.
Dường như tiếng gầm gừ của Lưu trưởng lão hãy còn quanh quẩn bên tai mọi
người, mãi cho đến lúc một
_ cơn gió lạnh thổi qua, khiến
: nhóm tu sĩ đang đứng trên
quảng trường đồng thời rùng mình một cái, cảm giác lạnh
lẽo bắt đầu chạy dọc theo
sống lưng, chạy thẳng lên
đỉnh đầu. Bọn họ vội vàng ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía màn trời.
Thẩm Nghỉ đang ngồi trên bậc thầm dài, cất lên giọng nói không lớn, nhưng trong
khung cảnh tĩnh mịch thế
này, tiếng nói của hắn lại đủ
' vang khiến cho mỗi tu sĩ đang có mặt ở nơi này đều nghe được vô cùng rõ ràng.
Bức thư mỏng manh kia hãy
còn cắm thẳng tắp trên mặt
chiếc bàn dài, mãi cho đến
: khi Lưu Hưng Sơn ngã xuống,
phong thư này vẫn chưa được mở ra. Nhưng không có
bất cứ người nào đủ can đảm lên tiếng chất vấn hay nghỉ ngờ trong chuyện này có vấn đề gì đó.
Bởi vì vừa nãy, dựa vào phản ứng kích động của Lưu Hưng Sơn, bọn họ đã gân như có
_ thể chứng thực được trong
lòng gã có quỷ rồi, lại cộng
' thêm thân phận hiện giờ của Thẩm Nghi nữa. Hắn là tông chủ, miệng vàng lời ngọc... Nói khó nghe một chút, ngay cả khi Lưu Hưng Sơn thật sự
bị oan uổng thì hôm nay chỉ
cần sáu vị tông chủ khác
: không mở miệng thì tuyệt đối
không một người nào đủ can
đảm để đứng ra cứu gã.
__ Đương nhiên, mọi chuyện
đã kết thúc. Lưu trưởng lão là một người
trong nhóm cường giả đứng
đầu Nam Hồng Thất Tử, chỉ
: đứng sau vài vị Đạo Tử và sáu đại tông chủ, địa vị cao thượng không thể nghỉ ngờ.
__ Cái chết của gã vốn là
chuyện lớn khiến cả Nam
' Hồng đều phải rung chuyển, nhưng giờ phút này, mọi chuyện lại lặng yên diễn ra không một tiếng động nào, càng không dấy lên nổi một
luông gợn sóng.
So với nguyên nhân Lưu
Hưng Sơn ngã xuống, thứ làm các tu sĩ càng rung động
hơn, lại chính là quá trình gã ngã xuống. Dù trạng thái của
: Lưu Hưng Sơn không thích
hợp cho lắm, chưa đạt đến
- trình độ đỉnh phong, dù gã chỉ mở ra hai thành, thì dù sao... Gã cũng là vị trưởng lão uy danh hiển hách của Thiên
: Kiếm Tông kia, chỉ cần giậm
chân một cái cũng có thể
' khiến Nam Hồng nhấc lên
một hồi sóng to gió lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận