Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 879: Vì Sao... Nói Bỏ Liền Bỏ Chứ?

Chương 879: Vì Sao... Nói Bỏ Liền Bỏ Chứ? Chương 879: Vì Sao... Nói Bỏ Liền Bỏ Chứ?
"Phù." Nhan Hiền Thanh thở
ra một hơi, hai câu chất vấn
vừa rồi đã được coi là đại bất
kính rồi. Sau đó, lão xoay người, đi ra bên ngoài đại điện: "Thẩm tông chủ, Liễu trưởng lão, trong những năm
': này Nhan gia chưa từng thiếu
một phần cung phụng nào
' của Nam Hồng Thất Tử, cũng chưa từng chống lại bất cứ một đạo pháp chỉ nào của Tiên Tông, thêm nữa là mỗi lần Tiên Tông cần tới, chúng
ta đầu tận tâm tận lực hoàn
thành nhiệm vụ trọn vẹn
nhất." "Bao nhiêu vạn năm nay,
Nhan gia chúng ta trung
- thành ra sao, đầu có thiên địa
chứng giám. Chúng ta thay Tiên Tông trấn thủ một : phương, đã ngã xuống không biết bao nhiêu đệ tử rồi." "Vì sao... Nói bỏ liền bỏ chứ?" Lời nói chua xót của Nhan Hiền Thanh giống như đang nói ra tiếng lòng của toàn bộ ' đám người Nhan gia đang có mặt ở đây. Trong lúc nhất thời, bọn họ đầu thối lui ra bên ngoài đại điện, sau đó đưa tay ra hiệu. LÝ tứ muốn biểu đạt đã vô cùng rõ ràng. Nếu thật sự muốn biết đã xảy ra chuyện gì, các ngươi có dám dời bước hay không? "Thẩm tông chủ?" Liễu Thế
': Khiêm đứng dậy nhìn sang
ghế chủ vị. Thật hiển nhiên, Nhan gia đã gặp chuyện, và ngay cả tu sĩ Bạch Ngọc Kinh cũng cảm
thấy khó mà giải quyết được.
Có lẽ lão vội vàng đưa Thẩm
' Nghi tới đây như vậy cũng có phần không đúng thời điểm, hẳn là bọn họ nên sớm nghe ngóng rõ ràng sẽ ổn thỏa hơn.
"Đi xem trước đã."
Thẩm Nghi nói xong, lập tức
đứng dậy ởđi theo.
"Cái này..." Liễu Thế Khiêm thoáng ngẩn người, sau đó
: lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây vốn không phải là
: chuyện có thể tùy tiện đi xem như vậy. Nếu đã biết rồi mà không quan, còn không bằng hiện giờ trực tiếp rời đi, chí ít
' là mặt ngoài sẽ không quá
khó xử. Lão cũng nhìn ra được, có lẽ Thẩm Nghi cũng không để cái hư danh tông chủ này ở trong lòng, rõ ràng là một người trẻ
tuổi như vậy, sao lại có cái
nhìn còn thoáng hơn những
kẻ già đời kia?
Bên ngoài Nhai Giác sơn,
tầng mây chồng chất, cảm giác dày nặng khiến người ta
sinh ra nỗi sợ hãi mơ hồ.
: Chỉ người có thị lực cực cao, mới có thể vén tầng mây kia ra, thấy rõ tình hình phía dưới. Đó là một cái đầm
giống như vịnh hồ ngọc bích,
với đủ các loại đại trận tầng
' tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, phức tạp đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Mà mục đích của tất cả
những điều này đều là vì điều
_ động linh khí để có thể kết
: nối với thiên địa. Ngoại trừ
trấn thủ yêu ma, chức trách lớn nhất của những thế lực
phụ thuộc này chính là mở ra
Hợp Đạo Bảo Địa mới. Đương nhiên, đây là một loại
: chuyện dù có nô lực lớn lao
đến mức nào thì tới cuối cùng
: vẫn có khả năng rất lớn sẽ trở thành công dã tràng, chỉ một mồi lửa là đốt sạch công lao.
Nhưng không cần biết nói thế
nào, đại trận này đã hao phí
' nhân lực vật lực do nhiều thế hệ để tạo thành, nên ít nhất nó cũng mang đến một chút gia tăng thực chất đối với quá trình tu hành.
Vị trí này vốn nên thuộc về
: Nhan Hiền Thanh, nhưng giờ
phút này lại bị một bóng
người khác chiếm cứ.
"Sau khi pháp chỉ của Nam Hồng Thất Tử truyền ra, nó
' lập tức đi tới." Nhan Hiền
Thanh bình tĩnh nhìn chằm
: chằm xuống phía dưới, vẻ tự giễu trên khóe môi càng thêm đậm: "Hai vị Thượng Tiên, nếu nói Hiền Thanh
': không quan tâm đến chuyện
này thì khẳng định là giả,
' nhưng ngoại trừ chút tâm tư riêng này, ta thật sự rất muốn hỏi một câu..."
"Dùng hết sức của Nhan gia ta để nuôi một con Long Tôn, . vậy rốt cuộc Nhan gia là thế - lực phụ thuộc của Nam Hồng Thất Tử hay là thế lực phụ thuộc của Nam Long Cung?" : Lão nói xong lại chậm rãi xoay người nhìn về phía Liễu Thế Khiêm: "Hẳn là ngài đã
biết được đáp án, nếu cứ tiếp
tục như vậy thì Nhan gia có
: mạnh miệng đến đâu cũng chỉ có thể bước lên cái thuyền của Long Cung thôi. Không cần biết nội bộ Nam Hồng
_ Thất Tử suy nghĩ thế nào, có
thể cho Nhan gia chúng ta
' một con đường sống khác hay không?”
Nói đến chỗ này, Nhan Hiền Thanh lại cúi người hành lễ với Liễu Thế Khiêm: "Kính xin _ Liễu trưởng lão và Thẩm tông
: chủ giơ cao đánh khẽ, lấy
danh tiếng Thanh Nguyệt tông thương lượng với Long
Cung. Chúng ta cam đoan,
Thứ được gọi là thời cơ chín muôồi kia, chính là chờ cho
: đến khi Nam Dương tông
thật sự có được thực lực của
: một Tiên Tông, mà không
phải là hư danh như hiện tại.
Đột nhiên Liễu Thế Khiêm rơi
' vào trầm mặc, lão hoàn toàn không ngờ, sau khi 182 nhà kia được đưa về tay Nam Dương, thì thế lực bị ức hiếp thê thảm nhất trong đó lại là
một trong bốn thế lực lớn
nhất này.
Nếu lão đoán không sai thì Long Cung bên kia tuyệt đối
nắm rõ chuyện nội bộ của
': Nam Hồng Thất Tử như lòng
bàn tay của mình. Chúng nó đã sớm thấy rõ tâm tư khác : nhau của Thất Tử hiện giờ, vì vậy mới có thể trực tiếp ra tay : trắng trợn cướp đoạt thế lực phụ thuộc của bọn họ như vậy. : Hành động này của Nhan Hiền Thanh vốn không phải là ' nhất thời xúc động, ngược lại những gì lão đang cân nhắc còn chu đáo hơn hai người bọn họ rất nhiều. Biện pháp đối phương đưa ra đại khái là phương thức duy nhất có thể lưu Nhan gia lại dưới danh nghĩa của Nam Hồng Thất Tử. Nhưng mà... Không thể. Liễu Thế Khiêm khẽ thở dài nói. Thanh Nguyệt tông vốn
': không phải là Thanh Nguyệt
tông của Liễu Thế Khiêm lão,
: muốn bảo vệ một thế lực Bạch Ngọc Kinh, thương lượng cùng Long Cung, thì nhất định phải là toàn bộ
: tông môn đồng thời ra mặt.
Nhưng trên đời nào có
' chuyện trả giá nhiều mà không cầu báo đáp như vậy? Thanh Nguyệt tông có thể hỗ trợ chống đỡ chuyện này, sau
đó để Nhan gia tiếp tục ủng
: hộ Nam Dương tông sao? Tất
nhiên là không thể nào. Trừ phi để Nhan gia lại một
lần nữa trở về dưới trướng Thanh Nguyệt tông.
Nhưng nếu bọn họ thay Nhan
gia giải quyết chuyện này thì hơn một trăm nhà còn lại, ai mà không có chút khó xử của riêng mình?
Đến lúc ấy, chẳng phải lại
' một lần nữa quay về với thế cục lúc trước hay sao? Nam Dương tông lại quay về làm cái vỏ rỗng không thể
khống chế Nam Hồng thủy
bộ, mà ngoại trừ chuyện này,
: bọn họ còn trực tiếp trở
thành trò cười cho toàn bộ
Nam Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận