Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1036: Bảo Bối Chân Chính!

Chương 1036: Bảo Bối Chân Chính! Chương 1036: Bảo Bối Chân Chính!
Thẩm tiểu hữu vốn không : phải đệ tử Bàn Sơn Tông, lại càng không đồng hành cùng : một đường với bọn họ. Nói trắng ra, lúc ấy đối phương quyết định hành : động đơn độc vốn không phải vì muốn phủi sạch quan hệ ' với đám người mình, từ đó không chịu ước thúc hay sao? Không thấy ngay cả mấy Nam Hồng Đạo Tử cũng không lên tiếng khuyên bảo đối phương hả? "Động thủ, hỗ trợ." Tô Hồng Tụ chỉ nói vài chữ đơn giản, đồng thời phía trên thanh ' bạch ngọc kiếm trong tay lại lóe lên hào quang. Ngụy Nguyên Châu âm thầm
: thở dài, sau đó nhìn về phía
Bạch Vu, hai người đồng thời
: tế ra Đạo Binh. Dù làm loại chuyện này sẽ có phần không chính đáng với Bàn Sơn Tông, còn có thể sẽ mang đến cho
: người ta rất nhiều phiền
phức, nhưng người ngoài nào
có quan trọng bằng tông chủ nhà mình?
Nói gì thì nói, bọn họ cũng
không thể trơ mắt nhìn Thẩm
tông chủ bị Lưu Ly Thanh
Phượng kia bắt nạt được.
"Xong rồi." Diêm Sùng Chướng giật mình, đến đây
thì đại khái là gã đã đoán ra được vài điều rồi.
Phải biết rằng, Thẩm tiểu
: hữu và Bàn Sơn Tông không cùng đồng hành đến đây, nhưng mấy vị Đạo Tử này thì khác. Một khi bọn họ ra tay
_ sẽ giống như bùn đất rơi vào
trong đũng quần, cả đời này
' Bàn Sơn Tông cũng đừng mong rửa sạch được.
Nhưng gã khẽ cắn môi,
hung hăng đẩy thi thể con U
Mãng bên cạnh người ra:
"Các ngươi tự mình cẩn thận!
: Nhớ đừng tử chiến, cứ ngăn
chặn nó chờ tail"
Nếu kiểu gì cũng phải gánh
_ lấy nỗi oan ức này, còn không
bằng chủ động đi tham dự vào, ít nhất là đến lúc đó
cũng có thể cùng đối mặt với
Nam Hồng Thất Tử, không
: đến mức bị mấy vị Đạo Tử này cưỡng ép kéo xuống nước.
Nếu thực sự mặc kệ, thì chờ
sau khi chuyện này kết thúc,
' bọn họ sẽ phủi mông trở về Nam Hồng, lưu lại cho Bàn Sơn Tông một tên đại địch sinh tử.
Sau khi Diêm Sùng Chướng
bứt người chạy đi, sự chú ý
: của mấy vị Đạo Tử Nam Hồng
cũng trực tiếp rời khỏi nơi này. Nhóm tu sĩ Bàn Sơn Tông
còn lại lập tức cảm thấy áp lực gia tăng thêm gấp bội, chỉ cần hơi không lưu ý một chút, là có hai đệ tử thân truyền
' Bạch Ngọc Kinh bị yêu thể
mạnh mẽ của U Mãng đập
: bay ra ngoài. Ngay cả khi bọn họ có Linh Khu Pháp gia trì, thì ngũ tạng Đạo Anh cũng lệch khỏi vị trí, khí huyết toàn
- thân chạy loạn khắp nơi.
Từ thế cục nghiêng về một bên lại một lần nữa biến thành tràng diện chém giết vô cùng nóng nảy.
Đúng vào lúc này, Thẩm
Nghỉ lại cách ngàn dặm trời
cao, lạnh nhạt quét mắt nhìn
mấy người bên này một cái.
Hắn cũng không nói gì, nhưng ý tứ ẩn chứa nơi đáy mắt đã cực kỳ rõ ràng. Có vẻ như ở thời điểm được : Huyền Giáp gia thân, ánh mắt Thẩm Nghi đã biến thành lạnh lẽo hơn rất nhiều, chỉ liếc qua một cái cũng khiến người ta không rét mà run. Tô Hồng Tụ đã nâng bạch ngọc kiếm lên, lại phải chậm rãi đặt trở về vị trí. Lúc trước, Ngụy Nguyên Châu và Bạch Vu cùng lên tiếng khuyên bảo, đều không : thể khuyên được nàng rời đi, nhưng bây giờ chỉ đơn thuần là một ánh mắt của Thẩm Nghi, nàng lại không dám để lộ ra một chút ý tứ ngỗ nghịch nào. Đây là lệnh của Nam Dương : tông chủ. "Phù." Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có thể đoán được _ tâm tư đại khái của Thẩm Nghi rồi. Thế lực Tây Hồng ' quá mức hỗn tạp, nhưng đối phương vốn không muốn vì đam mê đặc thù của mình mà đi gây thù hằn khắp nơi cho Nam Hồng Thất Tử, cho nên cứ dứt khoát coi như không _ quen biết là được. Đây đúng là suy tính của tông chủ một tông. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ... hình như Thẩm tông chủ trước mắt còn chưa có thực - lực Hợp Đạo cảnh mà một vị tông chủ nên có, bởi vậy nguy : hiểm lần này thật sự quá lớn! Mà theo trực giác nhạy bén của Tô Hồng Tụ, con Lưu Ly Thanh Phượng kia chính là một con yêu ma cực kỳ đáng sợi Xét cho cùng, nếu chỉ từ khí tức trên người Thẩm Nghỉ và Thanh Phượng để phán đoán, thì nàng thực sự không thể tưởng tượng ra được, rốt : cuộc là con Thanh Phượng này đã phải ngấm ngầm chịu loại thiệt thòi như thế nào, đến mức bị Thẩm tông chủ đánh bay ra ngoài như thế? Diễm Sùng Chướng thoáng ngơ ngác một hồi, gã không quá hiểu được suy nghĩ trong : đầu những tu sĩ Nam Hồng này. Nhưng ít ra vẫn có thể nhìn ra được một chút. _ Hình như ý tứ của bọn họ là Bàn Sơn Tông không cần phải ' tham dự vào việc này. Chẳng lẽ Thẩm tiểu hữu thích hành động một mình... hoặc là hắn thường xuyên mang đến cho người khác một “niềm vui bất ngờ” lớn đến vậy? Nháy mắt sau đó, cuối cùng Thẩm Nghỉ cũng đuổi kịp con Thanh Phượng to lớn kia, bóng dáng màu đen huyền đứng trên không trung, trong lúc giơ tay lên, thanh Kim Văn
': Häc Đao thẳng tặắp kia lại một
lần nữa hiển lộ ra tài hoa xuất
: chúng!
Được bộ Huyền Giáp kia phụ
trợ, khuôn mặt hắn càng
: thêm trắng nõn, nhưng bên
trong lại ẩn chứa một chút
' không vui. Về phần nguyên nhân khiến hắn không vui, chỉ đơn thuần là trong lòng hắn cảm thấy quá mức đáng tiếc về đám U Mãng đã chết
kia.
Nhưng ngại vì vấn đề thực
lực, Thẩm Nghi cũng không có biện pháp để đồng thời
bận tâm đến cả hai bên, càng
': không thể mặt dạn mày dày
đi yêu cầu nhóm tu sĩ Bàn Sơn Tông thay mình ngăn
chặn đối phương trước.
__ Phải biết rằng, đối với những người kia, đây chính là liều mạng tranh đấu, chỉ cần hơi không chú ý một chút thì
_ ngay cả tính mạng cũng khó
mà giữ được, đạo tiêu thân
vẫn vốn là chuyện dễ dàng xảy đến. Dù có phần xót ruột về đống thọ nguyên của yêu ma đã mất, nhưng Thẩm Nghi thực
_ sự không mở miệng được...
: Huống chỉ, hắn có nói chưa
chắc người ta sẽ lắng nghe.
So với thọ nguyên của yêu
ma, hiển nhiên là con phượng
yêu trước mắt này càng thêm trân quý, nếu bỏ lỡ rất có thể sẽ không còn gặp lại được nữa.
"Đồ ngu xuẩn âm hiểm này! Ngươi thật sự cho rằng Phượng gia ta sợ ngươi sao?!"
_ Thanh Phượng cố gắng ức chế thương thế trên cổ.
Phải biết rằng trong đám yêu ma, nấu bàn về thực lực, thì thật ra so với chăm chỉ tu hành, huyết mạch đã chiếm
cứ ít nhất là 80% nhân tố làm nên thực lực của bọn chúng rồi.
Ví dụ như Địa Minh U Măng
không có thần thông quá : mức huyền diệu, chỉ đơn thuần nổi tiếng về yêu thể mạnh mẽ. Mà Lưu Ly Thanh
: Phượng nhất tộc lại nổi danh nhất là tâm diễm trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận