Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 987: Có Lẽ Ngươi Suy Nghĩ Hơi N...

Chương 987: Có Lẽ Ngươi Suy Nghĩ Hơi N... Chương 987: Có Lẽ Ngươi Suy Nghĩ Hơi N...
Cũng may, không phải một mình nàng để lộ ra vẻ mặt như vậy, bởi vì tâm thần của tất cả những tu sĩ ở đây đầu
đang đắm chìm trong ánh
hào quang của chiếc cầu
vồng màu tím kia, thật lâu vẫn không cách nào tự kiềm chế được.
"Ngươi làm sao vậy?" Tô Hồng Tụ chợt phát hiện, dường như cô nương xinh đẹp bên cạnh mình có chút
không giống với những người
khác.
Theo lẽ thường, với tu vi của vị cô nương này, đừng nói
ngồi ở đây, dù ngồi chung
: một bàn với Tô Ngữ Thường
cũng không đủ tư cách, nhưng đối phương lại có một Vị sư tôn Hợp Đạo cảnh, còn là người thừa kế do Bảo Hoa : tông khâm định, địa vị tương đương với Đạo Tử. Giờ phút này, những người ' khác đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc cầu vồng màu tím, chỉ có vị Bảo Hoa tiên tử này cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang ngồi trên bậc thang dài kia. "Không... Không có gì..." ' Dường như Bảo Hoa tiên tử : đã quên mất bản thân đang ở trong cảnh tượng trang nghiêm thành kính đến mức nào, bởi vì nàng vừa theo bản : năng vươn tay dụi dụi hai mắt. Rồi ngay sau đó, đôi mắt trong suốt kia càng trừng càng lớn, ngay cả nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập : hơn rất nhiều. Dường như nàng đã tìm được người thanh niên mà mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm suốt bấy lâu nay, nhưng ' lại đang liều mạng phủ nhận suy nghĩ tận đáy lòng. Tuy hai người bọn họ cũng có khuôn mặt giống nhau, nhưng thanh niên trong trí . nhớ của Bảo Hoa tiên tử vốn : là một tán tu, dù phải đối mặt với yêu ma Phản Hư tầng thứ năm cũng cần hết sức chăm chú, mà không phải là người đang ngồi ở trên cao kia, dùng ánh mắt lạnh nhạt quan sát sự tồn tại của đám cường
giả Nam Hồng bên dưới.
_ Ngay cả sư tôn nàng vốn là cự phách Hợp Đạo cảnh, vậy mà giờ phút này cũng đang ngồi ở vị trí bên cạnh đối
': phương.
"Hắn là ai? Không phải... Nam Dương tông chủ là ai?" Bảo Hoa tiên tử ép buộc chính mình phải điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng vẫn có
chút nói năng lộn xộn.
ST

Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn đối phương một chút, trong
- tình huống như vậy, bảo
nàng nói ra cái tên kia ư? Nói thật là ngay cả nàng, cũng
: cần dùng bí pháp truyền âm
mới không tính là thất kính:
_ "Thẩm Nghi."
Nghe được mấy chữ quen thuộc này, bỗng nhiên Bảo Hoa tiên tử lại nắm chặt ống
tay áo. Đúng là trước đó,
' nàng từng nghe thấy đám tán tu kia gọi thanh niên nọ là Thẩm tiền bối, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ được, hai chữ "tiền bối" này lại có
sức nặng kinh người đến thế,
_ thậm chí nó còn nặng đến
: cấp độ cần nàng phải đi
ngưỡng vọng.
Chẳng trách dù có làm như
: thế nào, nàng cũng không
thể tìm được tin tức. Ánh mắt nàng vẫn hướng thẳng về phía trước, làm sao có thể nhìn thấy Nam Dương trên : trời? Chỉ là... một tồn tại có địa vị cao thượng như vậy, làm sao _ lại cần hạ mình xuống đến mức tự bản thân phải đến ' Bảo Hoa Tông cầu đan dược? Lấy thân phận của hắn, thậm chí là cả pháp chỉ cũng không cần, chỉ việc bày tỏ ý muốn, là kiểu gì Bảo Hoa Tông cũng sẽ phái người : dùng tốc độ nhanh nhất đưa đan dược lên mà? "Cho nên hắn vẫn luôn trêu _ chọc ta sao?" Bảo Hoa tiên tử cắn môi, cúi đầu, thoáng cái sắc mặt đã biến thành trắng bệch. __ Cái gọi là... Phản Hư tầng thứ tư, không cần thâm. Chỉ vì Thẩm Nghỉ chính là ': cường giả đã bước lên Bạch Ngọc Kinh rồi, cho nên ' chuyện ngày đó, đầu chỉ là hài đồng chơi đùa trong mắt hắn mà thôi. Bản thân mang theo tâm tư muốn ởi du lịch nhân gian . mới chạy ra khỏi tông môn, ai - ngờ lại trở thành một phần trong chuyến du lịch của người khác? __ Chẳng trách lúc Thẩm Nghi rời khỏi, ngay cả tên của nàng, hắn cũng lười hỏi một
câu.
__ Tiên Nhân nhập phàm trần, không cần biết là làm việc thiện hay trừng phạt kẻ ác, đâu có thật sự để ý tới một
: thôn phụ ven đường?
"Tình huống của hắn có chút đặc thù, có lẽ ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi." Dường như Tô Hồng Tụ đang ngồi bên cạnh Bách Hoa Tiên Tử đã đoán
được điều gì, với thói quen đi
_ dạo bên ngoài của Thẩm tông
- chủ, có thể kết bạn với tiểu cô
nương Bảo Hoa Tông này, cũng không coi là chuyện gì
lạ. Và đại khái là cô nương này đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi. Nể tình Bảo Hoa tông chủ,
hiếm khi Tô Hồng Tụ lại nhẹ
giọng nhắc nhở một câu: "Đợi
: sau khi đại hội kết thúc, ta sẽ giải thích với ngươi."
"Được." Bảo Hoa tiên tử nhẹ
' nhàng gật đầu, sau đó lại một
lần nữa nhìn chằm chằm vào
' gương mặt của Thẩm Nghi. Cả thần sắc lẫn ngũ quan đều không có bất cứ biến hóa nào cả... Vốn dĩ câu chuyện kia cũng mới phát sinh không
đến một năm thời gian, có
biến hóa mới là kỳ quái.
Đối phương cũng không cố ý đi kiến tạo khí độ uy
nghiêm gì, chỉ cần an tĩnh ngồi ở chỗ đó, lại khiến cho
: người bên ngoài cảm thấy,
ngay cả nhìn thẳng vào hắn
: một cái cũng tương đương với mạo phạm rồi. Có lẽ thật lâu sau, cảm giác rung động do cây cầu vồng Tử Khí kia mang đến vẫn ' không thể lắng lại, nhưng những người đang có mặt ở đây, ai mà không phải hạng người tâm tư trầm ổn? Sau khi hành lễ xong, rất nhanh
cả đám đều ngẩng đầu, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc khác
: -
: thường trong lòng, đề tiếp
tục tiến hành đại hội Thất Tử.
Đương nhiên, cũng có
': không ít người lộ vẻ mặt cổ
quái. Nhóm Đạo Tử chính là đám
: người bị cảnh tượng kia kích
thích nhất, ngược lại là giờ
: phút này, đám đệ tử thân truyền cùng các trưởng lão vốn luôn ngấp nghé Hợp Đạo Bảo Địa kia, lại đột nhiên cảm
- thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cũng đúng thôi, thời điểm đức không xứng vị, Nam Dương Bảo Địa kia mới là thịt mỡ thơm ngon, nhưng khi Thẩm Nghi đã không hề thua
kém, thậm chí còn vượt qua
nhóm Đạo Tử khác thì Nam
: Dương Bảo Địa lại chính là
thứ trời sinh hắn nên có
được. "Cuối cùng cũng kết thúc."
: Liễu Thế Khiêm ngồi ở trong
góc, nghiêng mắt nhìn về
: phía Trì Dương trưởng lão, hai người khẽ nhìn nhau cười một tiếng.
__ Ban đầu, ông ấy vốn không
có bất cứ lòng tin gì, chỉ đơn
' thuần thực hiện ước định của Minh tông, nhưng về sau, khi tiếp xúc sâu với Thẩm tông chủ, trong lòng lại không khỏi sinh ra vài phần chờ
mong, rất hi vọng một ngày
_ kia có thể nhìn thấy đối
: phương ngồi vững vàng trên
khối Bảo Địa này.
Ông ấy chỉ không ngờ được,
nỗi chờ mong của mình sẽ được thỏa mãn nhanh như
: vậy, nhanh đến mức làm người bên ngoài phải líu lưỡi không thôi

Bạn cần đăng nhập để bình luận