Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1022: Đại Cơ Duyên Của Cả Bàn S...

Chương 1022: Đại Cơ Duyên Của Cả Bàn S... Chương 1022: Đại Cơ Duyên Của Cả Bàn S...
Thẩm Nghi có cảm giác đại ' não mình trống rỗng rồi lập tức nặng nề rơi xuống phía Sau. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào phía trên, khối ' Thần Nhạc Bia kia chỉ dừng ở độ cao bằng với một phần ba cả ngọn núi... rốt cuộc Sơn Pháp hoàn chỉnh này là loại pháp môn gì?
Mãi cho đến khi cảm nhận được một hồi ấm áp, chờ hắn một lần nữa mở to mắt, mới : biết mình vẫn đang giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng,
trước mắt là sườn núi thấp bé. Mấy vị Nam Hồng Đạo Tử và hai người của Bàn Sơn Tông bên cạnh đã trầm mặc chờ đợi suốt ba ngày.
Nếu Thẩm Nghi vẫn không
- tỉnh lại, ngay cả Bạch Vu vốn ghét nhất là động tay động chân cũng sắp không nhịn được mà đưa đầu ngón tay về
phía mi tâm của mình rồi.
Diêm Sùng Chướng liếc mắt
Tô Hồng Tụ, thấy nàng rốt cuộc cũng chịu buông tay
xuống, lúc này mới cảm thấy
yên tâm.
Cũng không phải gã sợ nữ nhân này, đừng nói là hiện
giờ đang có sư tôn tọa trấn,
: ngay cả khi một chọi một, gã
cũng không cho rằng mình sẽ thua vị Thiên Kiếm Đạo Tử
: trước mặt. Chủ yếu là Diêm
Sùng Chướng không muốn vì
: một sự hiểu lầm mà khiến Bàn Sơn Tông và Nam Hồng Thất Tử hoàn toàn đoạn tuyệt.
Đương nhiên, sở dĩ từ nãy
' đến giờ gã vẫn một mực không nói lời nào, là bởi vì trước khi Thẩm Nghi mở mắt, ngay cả một vị Đạo Tử Bàn Sơn Tông như gã cũng bắt
đầu mơ hồ hoài nghi có phải
_ Vô Danh Sơn đã xảy ra vấn đề
gì đó hay không.
Làm sao ngọn núi kia lại không chịu thả cho hắn đi ra, - dù ở dưới tình huống hắn đã lâm vào trạng thái khô kiệt như vậy rồi?
"Thẩm tiểu hữu, ngươi đã
- tỉnh rồi." Toàn thân Dương Vận Hằng cũng thoáng buông lỏng, lão muốn phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này mới
' nặn ra một nụ cười nói:
"Ngươi có thu hoạch gì
' không?"
Nghe vậy, Diễm Sùng Chướng cũng nghiêm túc nhìn sang, mặc dù gã vẫn ra
vẻ bình tĩnh, nhưng năm
. ngón tay đang siết chặt kia lại - để lộ nội tâm căng thăng bên trong.
Ba ngày, rốt cuộc đối
: phương đã lấy được cái gì ở trong Vô Danh Sơn? Ba người Ngụy Nguyên Châu : mặc dù trên mặt còn giữ nguyên vẻ lo lắng, nhưng : cũng tò mò nhìn sang. Có trời mới biết ba ngày này bọn họ đã vượt qua như thế ' nào, mãi đến giờ phút này khi rốt cục cũng trông thấy Thẩm ' tông chủ tỉnh lại, ngay cả Tô Hồng Tụ cũng sắp không kiêm chế được nữa rồi. "Ừm." Thẩm Nghỉ từ tốn xoa dịu thần hồn mỏi mệt của _ mình, thoáng trầm ngâm một : cái chớp mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Có chút cảm ngộ." Nghe thấy bốn chữ này, Dương Vận Hằng và Diêm
: Sùng Hằng thoáng ngẩn ra
một chút, đang muốn nói
: thêm gì đó, lại đột nhiên cảm nhận được một tia khí tức hơi bất cẩn tràn ra từ trên người Thẩm Nghi.
Đó là một đạo Thần Nhạc
' chân ý viên mãn.
Thẩm Nghi khẽ mím môi,
hỏng rồi, vừa mới thoát khỏi
cảm giác áp bách nặng nề
: kia, thân thể hơi thả lỏng quá
mức mới bất cẩn để lộ ra như vậy. Cũng không phải hắn lo
lắng Bàn Sơn Tông này keo
kiệt, chỉ đơn thuần không
muốn để cho những người khác phát hiện ra bí mật về
bảng giao diện mà thôi.
_— "Ngươi ——”" Đột nhiên Diêm Sùng Chướng lùi lại hai bước, có cảm ngộ cái cức chó gì chứ? Nếu chân ý viên mãn,
': chứng tỏ đối phương đã sớm
chứa hết bản Thần Nhạc
' pháp kia vào trong đầu rồi! Đó là chuyện mà gã phải hao tốn ròng rã cả vạn năm thọ nguyên mới làm được.
Mà người này chỉ tốn có ba
ngày?
Diêm Sùng Chướng thoáng ổn định lại thân hình, cũng
không biết trong đầu đang
Suy nghĩ cái gì mà đột nhiên
xoay người, bước về phía chủ điện!
Chuyện đến nước này rồi thì
quản con mẹ nó liêm sỉ làm gì!
Nam Hồng Thất Tử ném
: thẳng qua một bên đi!
Ngay cả vị trí Đạo Tử chó má trong tay gã cũng không còn quan trọng nữa.
Đệ tử này, Bàn Sơn Tông gã nhất định phải có được rồi!
`. ` N
_— Có lẽ đôi phương là người
duy nhất kể từ khi Bàn Sơn Tông sinh ra đến nay, có hi
vọng nhìn trộm toàn bộ môn
công pháp cao sơn kia. Nói không chừng, hắn còn có
: thể trợ giúp Bàn Sơn Tông
nhảy vọt lên trở thành thế lực
: Hồng Trạch đỉnh cấp có quy mô hoành tráng như Vô Lượng Đạo Hoàng Tông.
__ Đứng trước mặt loại cơ
duyên này, đừng nói là mấy
' Nam Hồng Đạo Tử, ngay cả tông chủ của bọn họ có tới đây cũng không cần cho đối phương mặt mũi!
OanhI
Diêm Sùng Chướng vừa mới
nhảy lên đỉnh núi, sắc mặt đã khẽ biến, vội vàng cưỡng ép
mình dừng lại. Chỉ thấy ở phía trước, tại vị trí
': cách đó không xa, có một lão
giả gầy gò mặc áo gai, đã
: sớm chắp tay đứng ở đó từ lâu rồi và từ nãy đến giờ, vẫn một mực chăm chú nhìn về phương hướng Vô Danh Sơn
_ Xa Xa.
"Sư phụ.” Diêm Sùng Chướng vội vàng ôm quyền hành lễ, đột nhiên lại có cảm giác mình đúng là thứ không có đầu óc. Đối phương thân
là tu sĩ Hợp Đạo cảnh, khi ở
_ trong Bàn Sơn tông này, địa
- Vị của ngài cũng tương
đương với thiên đạo, làm sao lại không phát hiện được Vô
Danh sơn đã xảy ra chuyện
gì? "Ngài cũng nhìn thấy rồi." Sắc
: mặt Diễm Sùng Chướng
không kìm nén được sự kích
động, giọng nói cũng có phần khô khốc khàn khàn. Đây chính là đại cơ duyên của cả Bàn Sơn Tông.
Ngọn núi này vốn được di chuyển đến nơi đây từ sau khi khai tông lập tức, rốt cuộc đến ngày hôm nay cũng có một tia hy vọng bị hoá giải
triệt để rồi.
Đó có thể là một thức tiên
pháp hoàn chỉnh!
Nhưng điều khiến Diêm Sùng Chướng bất ngờ là sắc
: mặt của sư phụ gã vẫn bình
thản, không có gì khác
: thường, thậm chí trong mắt còn không nhìn ra cảm xúc vui buồn dao động.
__ Gã có phần lúng túng hỏi:
"Ngài không muốn đắc tội với
' Nam Hồng Thất Tử sao?"
Nghe vậy, Bàn Sơn tông chủ
khẽ liếc mắt Diêm Sùng Chướng một cái, cũng không
có ý định đi giải thích nhiều,
chỉ bình thản nói: "Thu hồi bộ
: dạng gấp gáp không thể nhịn
nổi của ngươi đi, hết thảy vẫn giữ nguyên như cũ, từng đối
đãi như thế nào thì cứ đối đãi
như thế đó." Chỉ đơn thuần là mời chào
: một đệ tử, chứ không phải
muốn giết Đạo Tử của bọn
: họ. Lấy thực lực của Bàn Sơn Tông, còn không cần e ngại
Nam Hồng Thất Tử đang thu mình ở trong góc như thế,
': nhưng đúng là thân phận của thanh niên kia có chút quỷ di. Có một số việc tốt nhất là
nên đi điều tra cho rõ ràng lại nói sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận