Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 862: Tiền Mua Mạng!

Chương 862: Tiền Mua Mạng! Chương 862: Tiền Mua Mạng!
Đúng vào lúc ấy, dưới sự dẫn dắt của Lý Thanh Phong, có mấy người vội vàng chạy tới. "Tông chủ, bọn họ trở về rồi." Lý Thanh Phong lộ vẻ mặt tươi cười, có chút khác biệt so với bình thường.
Đợi cho đến khi gã nghiêng người, Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy trong đống chấp sự kia, có một bóng người quen thuộc: "Ngươi đã
đi ra ngoài rồi?"
"Ta muốn làm chút chuyện."
Nhiếp Quân nhẹ giọng đáp lại, giữa đôi lông mày ẩn
chứa một chút mệt mỏi.
Huyền Kiếm chân nhân đã từng nổi danh kẻ liều mạng,
sau khi Nam Dương Bảo Địa
được mở ra, dù phải chứng
: kiến nhiều cường giả như vậy, nhưng tình huống bên ngoài vẫn không thể làm ảnh hưởng đến đạo tâm tu hành
' của người này.
Gã chỉ vì lúc trước đã thiếu thốn rất nhiều thứ, nhưng hiện tại Thẩm Nghi đã giúp gã bổ sung lại rồi, thì đương nhiên, thứ gã cần chỉ là thời
gian mà thôi.
Tồn tại có thể ngồi vững ở vị trí ba tu sĩ đứng đầu thiên hạ trong Tiềm Uyên chỉ địa sao có thể yếu hơn nhóm thiên
kiêu tông môn khác? "Ta từ bỏ đạo trụ tam phẩm,
đối thành tứ phẩm, hôm nay
đã có hình thức ban đầu của
- tam trụ, chỉ thiếu luyện hóa
bảo tài."
Thẩm Nghi thoáng trầm
' ngâm một lát, sau đó lắc đầu nói: "Từ bỏ thêm lần nữa đi, ít nhất cũng phải đạt đến nhị phẩm, thiếu cái gì cứ việc đi tìm Văn Thu Kim, coi như ta
mượn hắn."
Nam Dương tông không
thiếu một tên chấp sự Phản
Hư tầng hai làm chân chạy.
"Có phải làm vậy quá mức miễn cưỡng hay không?”
: Nhiếp Quân chậm rãi ngẩng
đầu, một chút chần chờ xeẹt
- qua trong mắt. Sau khi tận mắt chứng kiến Thiên Cung tồn tại, làm sao gã cam tâm chỉ đúc tầng một là Đạo Cung
phổ thông? Nhưng những
món bảo tài đắt đỏ đến cực
điểm kia, vốn không phải thứ mà Nhiếp Quân gã dám hy vọng xa vời. Gã cần có thực lực trước mới lấy được tư cách đi ra bên ngoài tranh
đoạt bảo tài với người ta.
Lại nói, Thẩm Nghi cũng
không phải tông chủ gì, đối phương chưa từng được
hưởng thụ thứ gì của Nam
: Dương tông này, mà từ trước
đến nay, vẫn một mình bước ra từ trong đám người nhỏ
bé, đi tới hiện tại.
: Hắn không có nghĩa vụ phải bảo bọc che chở cho bất cứ người nào.
"Lời nói của tông chủ, một
tên tiểu đệ tử như ngươi cứ
' làm theo là được!" Lý Thanh Phong vội vàng đạp cho sư huynh nhà mình một cước. Mỗi ngày tên kia đều rúc bên trong Tàng Pháp Các, nào
biết được Thẩm tông chủ
hiện tại đã chói mắt đến cỡ
nào rồi.
Nhiếp Quân liếc mắt nhìn Lý Thanh Phong một cái, khiến cho tên tiểu tử này sợ tới mức toàn thân run lên: "Làm gì vậy? Bầy giờ ta đã là... đã
là..."
: Lý Thanh Phong nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra được một cái rắm, đúng là hiện giờ gã đang làm công
việc của trưởng lão tông
môn, nhưng trên thực tế,
' ngay cả một đệ tử nội môn cũng không được tính.
"Đa tạ tông chủ." Nhiếp Quân thu hồi ánh mắt, sau đó một lần nữa chắp tay hành lễ với
Thẩm Nghi. Nhưng sự chần
: chừ trong mặt gã vần không
hề biến mất, dường như không chỉ đơn giản là chuyện
tu hành.
"Chúng ta đi Đào Nguyên sơn trang, đây là hiếu kính bọn
: họ đưa cho." Rốt cục cũng
nhắc đến chính sự, Nhiếp
: Quân lập tức đặt hai túi trữ vật xuống trước mặt Thẩm Nghi.
Nói đến đây, mấy chấp sự
bên cạnh cũng ngẩng đầu
ưỡn ngực. Lần đầu tiên bọn họ ra ngoài làm việc, lại có thể thu hồi hiếu kính sớm như vậy. Huống chỉ mục tiêu lần này còn là một thế lực lớn
như Đào Nguyên sơn trang,
_ người ta cũng chỉ kém bốn
: nhà có địa vị tối cao kia một
cấp độ mà thôi.
"Nếu tông chủ không còn
: phân phó gì khác, ta muốn về
trước quan tưởng đạo trụ pháp một phen." Nhiếp Quân cung kính cáo từ, nhưng còn chưa xoay người đã bị gọi lại. "Không có chuyện gì khác sao?" Thẩm Nghi gẩy hai món bảo cụ trữ vật kia, thản nhiên hỏi.
Mấy vị chấp sự khác đang định thối lui đầu lộ vẻ mặt nghi hoặc, vội vàng đứng lại. Chỉ có Nhiếp Quân là chậm rãi nắm chặt thanh Huyền
Kiếm bên hông. Gã trầm mặc
hồi lâu, trong mắt lộ ra một
_ tia sắc bén, sau đó lập tức
xoay người đi đến trước mặt Thẩm Nghỉ, ngồi xổm xuống,
nhẹ nhàng tách hai món bảo
cụ trữ vật ấy ra, lần lượt chỉ vào từng cái: "Đây là hiếu kính... Còn cái này, là tiền
mua mạng của bọn họ."
- "Mua mạng của ai?" Thẩm Nghi không nhanh không chậm, bình thản đứng lên, vỗ võ vạt áo. Hắn vừa mới phát
' hiện ra vấn đề tâm cảnh của
Nhiếp Quân, không hiểu sao
' đối phương lại từ một thanh lợi kiếm vốn đang lộ rõ mũi nhọn, bộc lộ tài năng, lại trực tiếp chui vào trong vỏ rồi?
Nhiếp Quân khẽ thở phào
một cái nói: "Có người đã từng trông thấy tình hình bân
trong Nam Dương Bảo Địa,
biết có những tồn tại như Đại
Càn của chúng ta. Đào Nguyên sơn trang bên kia cần
rất nhiều mạng, nhiều vô số
kể, cho nên bọn họ tới tìm ta,
: hy vọng ta có thể đưa những người kia qua cho bọn họ. Đây chỉ là phần đầu tiên mà thôi."
"Ta muốn động thủ, nhưng ta
' đánh không lại bọn họ." Đột nhiên giọng nói của Nhiếp Quân thấp đi rất nhiều. Lý Thanh Phong lại ngạc
nhiên nhìn sang, ai cũng biết
_ tính cách của Nhiếp sư
: huynh, làm sao đối phương
lại đi quan tâm đến chuyện mình có đánh thắng được hay
không?
Nấu không phải lúc trước, đối phương bị người đánh gần
: chết thì sau đó cũng không
trở thành đệ tử Ngô Đồng
sơn, càng không thể nhận đồ vật của người khác như vậy được.
: Cho nên, Nhiếp Quân nói
mình đánh không lại... hẳn là
gã vẫn đang lo lắng chuyện của mình sẽ gây thêm phiần toái cho Thẩm tông chủ. "Còn hai tháng nữa mới đến
đại hội Thất Tử, ta muốn sau
_ khi việc này chấm dứt lại bẩm
: báo với tông chủ sau." Nhiếp
Quân thoáng bật cười tự giễu, gần như đã bóp nát
năm ngón tay đang cầm kiếm
_ kia. Rốt cục gã cũng biến thành
' loại người mà mình ghét
nhất, cả ngày phải đi cân
: nhắc đến đại cục, phải quan tâm đến những chuyện chó má như mất vị trí kia.
Phải biết rằng, ngay cả sư
phụ cũng không thể thay đổi
' tâm tính của gã, vậy mà sau khi đi theo Thẩm Nghị, tính cách của Nhiếp Quân lại dần dần có chút biến hóa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận