Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 742: Thiếu Nhất Là Kinh Nghiệm!

Chương 742: Thiếu Nhất Là Kinh Nghiệm! Chương 742: Thiếu Nhất Là Kinh Nghiệm!
"Cáo từ." Thẩm Nghi khẽ gật
: đầu, cũng không cố ý đi sửa
sang lại ống tay áo làm gì,
: sau đó hắn cất bước, đi xuyên qua đám người, ra bên ngoài đại điện.
: Lý Thanh Phong thoáng ngây
dại một chút, cũng vội vàng
_ đi theo.
Hứa Thanh Nhi đang muốn
rời đi theo bản năng, nhưng
ánh mắt lại lơ đãng rơi xuống phía trên tấm trận bàn vừa
_ nấy. Chỉ thấy vô số những
- đạo trận phù chi chít rậm rạp
đan xen tâng tầng lớp lớp với nhau, đã hóa thành một đóa
bảo liên hoa mỹ nở rộ trên tấm sa bàn ngay ngắn kia rồi! Xinh đẹp kinh người nhưng
- lại ẩn chứa khí tức mênh
mông bát ngát! Nàng há miệng, nhịp hô hấp trở nên dồn dập.
Mí mắt của Đồng Tâm Xuyến
cũng mất đi khống chế, lập
_ tức giật giật liên hồi, bàn tay quanh năm vẫn vững vàng điều khiển Đoán Thần Thiên Ti, không hiểu sao giờ phút này lại run rẩy kịch liệt.
Là nhận thức nhiều năm qua
: của gã vừa bỗng nhiên sụp
đổ, khiến cả người như bị sét
đánh đến cứng đờ tại chỗ.
Dương trưởng lão nhặt tấm trận bàn kia lên, chợt quay đầu nhìn ra bên ngoài điện, lại phát hiện thanh niên vừa rồi đã đi xa. Lão vội vàng lên tiếng muốn gọi đối phương quay lại: "Thẩm..." Nhưng chợt nhớ tới thần phận của thanh niên này, đâu _ phải là tồn tại mà lão có thể tùy ý gọi về. Hành động của trưởng lão như vừa tuyên bố một điều gì đó với nhóm đệ tử còn lại, bọn họ dồn dập đưa mắt : nhìn ra bên ngoài đại điện, vẻ mặt cứng ngắc gần như giống hệt nhau: "..." ' Toàn bộ đại điện chìm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Động tĩnh lớn như vậy cuối
cùng vẫn làm ảnh hưởng tới Nhan Văn Thành. Gã có chút bất đắc dĩ dời tấm trận đồ trên tay đi, đã thấy Thẩm
Nghỉ phía đối diện biến mất
không còn thấy đâu nữa rồi,
' đang định mở miệng hỏi thăm, ánh mắt lại đồng thời rơi xuống tấm trận bàn trong tay Dương trưởng lão.
Theo sát sau đó.
Rắc rắc-- bỗng nhiên tấm trận
đồ trong tay Nhan Văn Thành nứt thành hai nửa, gã dồn
sức chống người đứng dậy,
' muốn tiến lên một bước,
bỗng nhiên lại cảm nhận được một cơn choáng mặt,
: đầu váng mắt hoa, bước chân
lảo đảo ngã trở về vị trí. Trong miệng chỉ còn lại một câu chất vấn ngây ngô: "Đây là hắn vừa mới bày ra? Đây là
' Bảo Liên đại trận? Trưởng lão,
trận đồ này từ đâu tới?" Liên tục ba câu hỏi gần như đã bao gồm toàn bộ những khả năng có thể xảy ra rồi.
Vừa rồi ở trước mặt A Thanh,
_ Nhan Văn Thành còn có thể
: thản nhiên nhận thua, nhưng
đến thời điểm hiện tại, gã lại đang cực lực đi tìm kiếm đủ
các loại lý do và nguyên
nhân, hoàn toàn không thể
tiếp nhận một màn trước mắt.
"Ta..." Dương trưởng lão há
: hốc mồm, đối mặt với đệ tử được bản thân coi trọng nhất
này, hồi lâu sau, lão cũng không thể nghĩ ra một cách
giải thích hoàn mỹ cho
chuyện này, cũng như không
' biết nên làm như thế nào để cứu vãn lòng tin của đối phương.
Hơn nữa, vào giờ phút này, đừng nói là Tiểu Nhan, ngay cả chính lão cũng có chút hoảng hốt rồi.
Bên ngoài Giảng Pháp đường, non xanh nước biếc. Liễu Thiến Vân đi đến bên
: cạnh Thâm Nghị, có chút tò
mò hỏi: "Có phải ngươi đã
: thắng rồi?" Kỳ thật nàng vốn không có hứng thú với trận pháp, cũng
' không có đi qua xem. Điểm
khác biệt lớn nhất giữa đệ tử
' tông môn và tán tu chính là có hàng vạn đồng môn làm chỗ dựa, nên bản thân không cần phải chú ý đến đủ mọi mặt, hoàn toàn có thể chuyên
tâm đi theo một con đường,
tiết kiệm thọ nguyên để có
: thể đi được càng xa hơn.
Nhưng căn cứ vào những biến hóa trên gương mặt của
Dương trưởng lão thì dường như Thẩm Nghi đã làm ra
': một chuyện gì đó rất khó
lường rồi.
Và một màn như thế đã trực tiếp phá vỡ định kiến của Liễu Thiến Vân đối với đám người
_ này.
Đây gần như cũng là cách nhìn của toàn bộ đám đệ tử Minh tông khác đối với đám người Thẩm Nghi, một đám tu sĩ quê mùa từ nơi truyền
thừa đoạn tuyệt đi ra, nếu
bảo ngay cả chữ cũng không
- biết thì đúng là hơi có chút
khoa trương, nhưng thực tế cũng gần tương tự như vậy.
Có lẽ bọn họ chỉ đơn thuần là
' không được học, mà không
phải là không học được. "Phụ thân ta... Liễu trưởng
: lão hạ pháp chỉ, nếu Thẩm
tông chủ có nhu cầu, Thanh
: Nguyệt tông có thể sắp xếp một ít chấp sự hoặc là trưởng lão, thay phiên nhau đến Nam Dương tông hỗ trợ
giảng pháp truyền pháp."
Trên mặt Liễu Thiến Vân đã
có thêm một chút kiên nhẫn. Nghe vậy, tâm tư Thẩm Nghỉ khẽ động, thật ra Nam Dương tông không thiếu công pháp,
dù sao những gì bọn họ tích
_ góp được ở bên trong Tàng
: Pháp Các, tuy ít hơn chừng
mười vạn năm so với những Minh tông khác, nhưng nhưữ
vậy cũng đủ cho tu sĩ Phản Hư sử dụng rồi. Cho nên thứ hắn thiếu nhất : chính là kinh nghiệm. Dù người có thể sử dụng một đống thọ nguyên của yêu ma : phong phú như Thẩm Nghi cũng không thể tu luyện mỗi ' một loại công pháp được, càng không nói đến đám người Nhiếp Quân. Phải làm như thế nào mới có hiệu suất nhanh nhất, từ đó nhận được gia tăng lớn nhất, - thì kinh nghiệm cũng là một khoản tài phú quý giá không thể thiếu được. "Thẩm Nghỉ cảm tạ chư vị xuất thủ tương trợ." Thẩm Nghỉ nghiêm túc chắp
tay, đã khiến Liễu Thiến Vân
có chút cảm giác thụ sủng
: nhược kinh. Tuy đối phương chỉ là tu sĩ Phản Hư tầng một, nhưng kể
cả như thế nào, trên người
hắn cũng có danh tiếng là
' tông chủ, ít nhất là trước mắt, người khác không nói, nhưng phụ thân của nàng đã thừa nhận thân phận này rồi. Hơn nữa, hắn còn có thủ đoạn đủ
để khiến Dương trưởng lão
_ cũng cảm thấy kinh ngạc vô
: cùng, lại có thể giữ được khí
độ bình thản, khiêm tốn như
thế, đúng là không dễ. "Thẩm tông chủ khách khí rồi,
đây là điều Minh tông chúng
ta nên làm... Huống chỉ ta chỉ
: là một chấp sự nho nhỏ, cũng không có bản lãnh lớn như vậy. Tất cả đầu là ý tứ của Liễu trưởng lão, ta thực sự
' không gánh vác nổi lời cảm tạ
của ngài." Liễu Thiến Vân
' khoát tay áo, cười cười: "Nhiệm vụ mấy tháng gần đây của ta chính là dẫn ngài đi tìm hiểu một vài thứ ở bên ngoài này, nếu có cái gì muốn
biết, cứ hỏi là được."
Nói tới đây, đúng là Thẩm
Nghi đang có không ít vấn đề
cần hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận