Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 808: Chỉ Có Một Mình Ngươi Thôi ..

Chương 808: Chỉ Có Một Mình Ngươi Thôi .. Chương 808: Chỉ Có Một Mình Ngươi Thôi ..
Thẩm Nghi cứ một mực ngồi
: bất động như vậy suốt ba
ngày ba đêm, rốt cuộc thần
: hồn uể oải cũng một lần nữa tỉnh táo được đôi chút. Sau đó hắn đứng lên, lấy Đạo Bài ra, bên trong truyền đến tin
tức của Liễu Thiến Vân.
"Thẩm tông chủ, chuẩn bị thế nào rồi? Chúng ta ở Thiên Kiếm Tông chờ ngươi, có bao nhiêu người tới, cần đi đón hay không?”
"Hả?" Thẩm Nghỉ thu hồi Đạo
: Bài. Cái gì mà có bao nhiêu
người đến, hắn ở thời điểm hiện tại nào có trợ lực gì đáng
nói?
Nghĩ tới đây, hắn khẽ lắc đầu, lập tức mở đại trận, lướt đi ra ngoài. Trên tấm phù điêu bên ngoài Thiên Kiếm Tông, người qua _ kẻ lại nối liên không dứt, kiếm bào trên người bọn họ ' còn lộ ra nhuệ khí bức người hơn phục sức của nhóm Minh tông khác. Diệp Văn Huyên đứng trên bảo thuyền của Thanh _ Nguyệt Tông, có chút thất : hồn lạc phách nhìn chằm chằm vào bức phù điêu thiên kiếm bên dưới: "..." Có lẽ đây là lần cuối cùng nàng còn được ở lại nơi này. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía
': ba bóng người bên cạnh, tuy
tu vi của bọn họ đều vượt xa
: nàng rất nhiều, nhưng ngoại trừ vị tiền bối Trịnh Thiên lúc trước từng nhìn thấy kia, thì một nam một nữ còn lại
': dường như cũng chưa vượt
quá ranh giới. Dạng trận thế này dù đặt ở đâu cũng không tính là yếu, nhưng đặt xuống nhiệm vụ được ghi chép bên trong
ngọc giản, lại có phần không
đáng chú ý tới.
"Chúng ta cần phải đi thật sao?" Diệp Văn Huyên trầm
mặc thật lâu, rốt cục cũng lắc
đầu nói: "Cảm tạ ý tốt của
Trịnh tiền bối. Vấn đề là rời khỏi Thiên Kiếm Tông, chưa : chắc ta sẽ chết, nhưng nếu thực sự nhúng tay vào việc . này..." "Ngươi gấp cái gì?" Trịnh Thiên cắt ngang lời nói của nàng, lập tức đưa mắt nhìn về phía xa: "Đại bộ đội còn ' chưa tới đầu." Với tâm tư kín đáo của Thẩm Nghi, nếu dám nhận lời thì khẳng định là có suy nghĩ của hắn. Chuyện Kim Hỏa Tước lần trước đã chứng minh cho điểm này rồi. Liễu Thiến Vân không đáp lời, nàng và Nhan Văn Thành bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn nhau
: một cái. Mặc dù trong chuyện
này có mang theo một chút ý
: tứ của một vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh, nhưng Thanh Nguyệt Tông lại không tiện ra mặt, hoặc chân chính làm ra
': một ít hành động bất hòa với
Thiên Kiếm Tông. Ba người
' bọn họ có thể đến đây đầu dựa vào cái cớ bản thân có mối quan hệ cá nhân với Thẩm Nghi.
Không biết đã qua bao lâu,
cuối cùng ở phía chân trời
: cũng xuất hiện một đạo
trường hồng màu tím trắng
quen thuộc.
: Ba người đang tò mò nhìn về
phía sau Thẩm Nghị, lại không chú ý tới gương mặt : của Diệp Văn Huyên vừa lập tức biến sắc. "Tham kiến Thẩm tông chủ." Ba người Trịnh Thiên chắp tay hành lễ, sau đó nhíu mày hỏi: _ "Hết rồi? Chỉ có một mình ngươi thôi sao?" "Bằng không thì sao nào?" Thẩm Nghi khẽ gật đầu, cũng cất bước đi lên bảo thuyền. Trịnh Thiên nhớ tới cụm từ "đại bộ đội" mình từng nói ra - lúc trước, lại lập tức có chút lúng túng, ngoái đầu nhìn về phía Diệp Văn Huyền, ai ngờ lại nhìn thấy trên mặt đối : phương có vẻ khác thường. Nàng khẽ mở miệng giới thiệu: "Còn thất thần làm gì, : không chào hỏi ư? Vị này chính là Nam Dương tông chủ." Diệp Văn Huyên gian nan nuốt một ngụm nước miếng, ' có phần kinh ngạc chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Nghi. Sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy? Lúc trước, thân phận chấp sự của nàng vốn được một vị trưởng lão kim khẩu ngọc lệnh thừa nhận, mà thân : phận tông chủ của đối phương vốn là tự phong. Nhưng ai ngờ sau đó chẳng
: một người nào chịu coi nàng
là chấp sự cả. Ngược lại
: những tu sĩ Phản Hư cảnh cường đại này lại có thể thật lòng nguyện ý gọi hắn một tiếng Thẩm tông chủ ở trước
' mặt nhiều người như Vậy.
Nếu lúc trước người mở ra đại trận kia là nàng... thì bây giờ tôn tại được người tôn kính kia sẽ là Diệp tông chủ hay không.
"Nhìn bộ dáng của ngươi kìa,
: mau chào hỏi người ta đi."
Trịnh Thiên trợn trắng mắt, lại dùng đầu ngón tay chọc
chọc vào mi tâm của nàng. Thẩm Nghi liếc mắt nhìn
sang, sau đó lắc đầu nói:
"Đầu là người quen cũ cả,
: đừng ép buộc người ta." Dứt lời, hắn gật đầu với Diệp Văn Huyên: "Ngồi đi, nói tình
: huống ta nghe một chút."
Mặc dù hành động lúc trước của đối phương khi vừa mới rời khỏi Nam Dương tông, thực sự khiến người ta không thích nổi, nhưng không cần
biết như thế nào, nàng cũng
. từng mang đến Nam Dương
: Bảo Địa một đoạn thời gian
phát triển cực kỳ quý trọng. Đối với những sinh linh còn
có thể sống sót đến tận ngày hôm nay, bao gồm cả Thẩm
Nghi hắn, đây đầu là ân tình
không thể gạt đi được. "Ta..." Diệp Văn Huyền lui về phía sau hai bước, có chút lo lắng không yên ngồi bệt
' xuống.
Nàng thật sự không ngờ được, viện trợ mà đám tiền bối Minh tông này đang chờ đợi lại là Thẩm Nghi. Nhưng vẫn có chuyện càng làm cho
nàng không ngờ được hơn,
_ đó là thái độ của đối phương
: khi nhìn thấy nàng vân còn
hòa nhã như vậy, hoàn toàn không vì chuyện lúc trước mà
mượn cớ giận chó đánh mèo
với nàng. "Ta cũng không rõ lắm... Ta
: vân luôn làm chút việc vặt ở
Chấp Sự Đường...cho ngươi."
: Diệp Văn Huyên vốn nghĩ rằng, nếu có một ngày địa vị của bản thân tăng lên, nàng nhất định phải để đám người
' Nam Dương Tông kia lau mắt
mà ngưỡng mộ mình, cũng
như để cho đối phương biết, đến cùng là lựa chọn như thế nào mới là chính xác. Bởi vậy mà lúc trước nàng
mới ngẩn người vì bản thân
_ rơi vào hoàn cảnh khốn đốn
: đến mức này. Nhưng đột
nhiên nàng lại phát hiện, dường như cứ thành thành
thật thật thừa nhận mình đã
biến thành một kẻ làm việc vặt cho người ta, cũng không
quá đôi khó nói như vậy.
Nói xong, Diệp Văn Huyền lập tức đưa miếng ngọc giản kia tới.
"Vì sao lại gọi là bình định?”
Thẩm Nghi nhận lấy miếng
' ngọc giản nọ khẽ nhìn lướt qua, chợt phát hiện nội dung bên trong có phần sơ sài quá mức, mới lập tức đưa miếng ngọc giản ấy cho mấy người
còn lại.
"Kỳ thật chuyện này cũng rất
bình thường, bởi vì nó vốn không phải nhiệm vụ mà một
chấp sự nên làm, bình
: thường đầu là trưởng lão
ngoại môn tới phụ trách." Trịnh Thiên tiếp tục nói: "Thiên Kiếm tông giao chuyện này cho nàng ta, bên : trong đã nói rõ ý tứ muốn bảo nàng ta mau cút đi rồi." Cũng chính vì một câu quen _ biết cũ của Thẩm Nghi mới khiến Trịnh Thiên kịp phản ' ứng lại, hóa ra Diệp Văn Huyên này lại từng là thổ dân ở Nam Dương. Đã như vậy, nàng cũng có thể nói nhiều hơn hai câu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận