Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 824: Khôi Tông!

Chương 824: Khôi Tông! Chương 824: Khôi Tông!
Thẩm Nghỉ cũng không để ý
- tới tình huống xung quanh,
hắn đang đi theo lộ trình
: được ghi lại trong sách, một mực lao về phía trước. Những người này vốn tự giữ
: thân phận, làm sao cam tâm
hành đại lễ với một tên tiểu
' bối tông chủ, nên dứt khoát tránh né không gặp hắn là xong. Nhưng như vậy cũng tốt, bớt
đi rất nhiều phiên phức cho
hãn.
Thẩm Nghi cúi đầu nhìn xuống tập sách trong tay. Căn
cứ vào nội dung được ghi
: chép trong danh sách mạ
vàng kia, thì trong số 182 nhà này, Khôi Tông chỉ được coi là
tồn tại trung đăng.
: Mặc dù tu vi không cao, nhưng thủ đoạn chế tạo khôi lỗi của bọn họ lại rất tỉnh xảo, dù gặp phải yêu ma Phản Hư
' tầng sáu cũng không sợ. Ban
đầu bọn họ không hề cầu
' viện, chỉ muốn mượn chút thiên tài địa bảo tới tu sửa linh khôi thôi nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm. Cũng không biết bây giờ đã
xảy ra tình huống gì rồi.
Lộ trình nói xa thì xa, nhưng
dưới tình huống không có pháp bảo thay cho đi bộ,
nhóm người Thẩm Nghỉ cũng
chỉ dùng thời gian ba ngày là đến. Thẩm Nghi nhìn thấy tông
môn hùng vĩ phía trước.
"Phù." Mấy vị tộc lão bên cạnh gần như đồng thời phun ra một hơi.
Tuy trên người đang mặc
chấp sự bào của Nam Dương,
' nhưng khi đối mặt với loại thế lực hiển nhiên là mạnh hơn Trần gia một bậc này, trong lòng vẫn không khỏi có chút khiếp đảm bản năng.
Dù sao bọn họ cũng không
: phải xuất thân từ tiên tông,
không có loại tâm tính cao cao tại thượng ấy. Đặc biệt là
khi cảm nhận được khí tức cường hãn tụ tập bên trong
: tông môn, loại cảm xúc này
lại sâu thêm vài phần. "Tông chủ, nhìn tình hình này cũng không giống đang bị yêu ma xâm nhập." Tộc lão
_ Trần gia nghỉ hoặc nhìn về
phía Thẩm Nghi, nếu thật sự
' là yêu ma xâm lấn thì làm sao không khí ở nơi này có thể bình tĩnh được như vậy? Làm sao những cường giả kia còn có tâm tư tụ tập lại cùng một
chỗ với nhau?
"Vào xem sao đi." Mặc dù
Thẩm Nghỉ không muốn đi một chuyến tay không,
nhưng cứng rắn muốn xem
- thi thể người ta nằm ngang
dọc khắp nơi lại có chút quá đáng.
Cùng lúc đó, ngay trên một
cái đài cao ở chỗ sâu nhất bên trong Khôi tông, có một đám người đồng đúc đang chia làm ba thế lực, chiếm cứ
: toàn bộ đài cao ở nơi này.
Tồn tại ở phía ngoài cùng bên phải trong nhóm người này, là một người mặc áo xám, bên cạnh có đủ các loại khôi lỗi đi theo, rõ ràng là chủ
nhân của nơi đây.
Phía trước đối phương, có
năm người ngồi ngay ngắn, không có một cái ghế trống
nào.
Người nọ đứng lên, hiển nhiên là đối phương trẻ hơn
: nhiều so với năm lão nhân
khác, chỉ có dáng vẻ trung
: niên, nhưng địa vị lại không hề thua kém bọn họ.
Vẻ mặt gã cực kỳ nghiêm túc,
: lập tức hô lớn với đám người
ở bốn phía xung quanh:
' "Dương Lầm đại diện cho Khôi tông, trước cảm ơn Triệu gia và Thanh Hải phủ đã ra tay tương trợ, có điều yêu ma chưa lui, ta lại mạo muội mời
hai nhà đến đây, không phải
là muốn tán gâu cho vui mà
: muốn bàn một chuyện càng
quan trọng hơn."
Nghe vậy, đám người của
Triệu gia và Thanh Hải phủ
đều đưa ánh mắt nhìn qua, nhưng không hề để lộ ra biểu : cảm nghỉ hoặc gì, dường như bọn họ đã sớm đoán được từ : trước. "Chắc hẳn hai vị minh hữu cũng nhận được tin tức rồi, về : chuyện Nam Hồng thất đại tiên tông từ bỏ chúng ta." Nói đến đây, Dương Lâm khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục, lại bị một lão nhân của Thanh Hải phủ mở miệng cắt ngang: "Tin tức chúng ta nhận được : vốn không phải là như thế, bên trong không hề nhắc tới chuyện từ bỏ hay gì, những người kia chỉ trả lại chúng ta : cho Nam Dương Tiên Tông mà thôi." "Nam Dương tiên tông?"
': Dương Lâm mở to mắt, nhíu
mày nhìn lại, cố gắng kiềm
: chế nỗi bất mãn trong lòng: "Nào có Nam Dương tiên tông gì chứ? Đó đã là chuyện của mười vạn năm trước rồi.
_ Lúc đó, cả ngươi và ta còn
chưa ra đời, ngươi đã từng
' tận mắt nhìn thấy Nam Dương tiên tông chưa?" Chỉ một câu nói này đã trực tiếp chặn họng lão nhân
Thanh Hải phủ kia.
Đúng vậy, người mạnh nhất
trong số bọn họ cũng chỉ là Phản Hư tầng sáu mà thôi,
làm sao có thể sống qua năm tháng dài lâu như thế?
Những người còn lại đồng
: thời rơi vào trâm mặc. Lúc này, Dương Lầm mới hài lòng thu hồi ánh mắt, ánh
: mắt càng thêm sắc bén: "Cầu
người không bằng cầu mình,
' nếu Nam Hồng Thất Tử đã không có ý định bảo vệ chúng ta nữa, chúng ta cũng không thể ngồi im chờ chết được, không bằng ba nhà chúng ta
liên thủ, chẳng vì điều gì
khác, chỉ cầu có thể tự bảo vệ
: mình ở vùng thủy bộ Nam
Hồng này thôi."
Lời còn chưa dứt, rốt cuộc sắc
: mặt mọi người ở đây cũng
phát sinh biến hóa. Trước đó, bọn họ đã từng suy
: đoán Khôi tông muốn nhắc
tới chuyện này, chính vì hiện
: tại bọn họ gặp phải yêu họa nhưng Nam Hồng Thất Tử bên kia bỏ mặc, khiến trong lòng đối phương nảy sinh oán
' hận, nhưng có một điều bọn
họ hoàn toàn không ngờ
' được, đó là họ Dương này lại dám gióng trống khua chiêng nói ra những lời như thế. Phải biết rằng, trước kia
những thế lực như bọn họ
đều do một tay Nam Dương
: tông nâng đỡ lên, cứ như thế
mà đời đời kiếp kiếp truyền
lưu đến tận ngày hôm nay. Hiện giờ mới chuyển giao
được mãy ngày?
: Có phải đối phương đã nôn nóng rồi? Tới đây, bọn họ lại hướng ánh
': mắt nhìn về phía đám người
Khôi Tông bên kia, chỉ thấy
' năm vị lão giả đang ngồi nọ đều nhìn chằm chằm xuống đất, có vẻ hơi đấu tranh tư tưởng, nhưng cũng không đứng lên phản bác.
Lão giả Thanh Hải phủ
: thoáng trầm ngâm một lát,
đã đại khái đoán được tình
huống rồi.
Lần này Khôi tông gặp yêu họa, Linh Khôi trấn tông cũng
' bị hư hao, cầu viện mãi
không được, đến cuối cùng
: vẫn là Dương Lâm tìm được loại thiên tài địa bảo cần thiết tu sửa Linh Khôi, mới giúp bọn họ kiên trì đến khi nhóm
' người mình tới trợ giúp.
Nói cách khác, đây đúng là thời điểm quyền phát ngôn của Dương Lâm này lên đến trình độ mạnh mẽ nhất.
Nghĩ đến đây, lão chậm rãi
_ nói: "Chuyến này chúng ta tới
: đây chỉ đơn thuần là muốn
giải vây cho Khôi tông, chứ chưa cân nhắc đến những
chuyện sau này, ta khuyên
: Dương đạo hữu vẫn nên đưa
mắt nhìn về phía trước cái đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận