Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 689: Vì Sao... Vì Sao Hắn Lại Là Ng... _

Chương 689: Vì Sao... Vì Sao Hắn Lại Là Ng... _ Chương 689: Vì Sao... Vì Sao Hắn Lại Là Ng... _
Dưới ánh mắt chăm chú của
: Kim Sí Yêu Hoàng, Thẩm Nghỉ
không nhanh không chậm đi
: xuống phía dưới tán cây, chậm rãi cầm lẫy bàn tay Khương Thu Lan. Chỉ trong phút chốc, Đạo Anh của đối
': phương đã yên tĩnh trở lại.
Nam Dương Hóa Hình Thuật cũng bị hắn nhanh chóng thu hồi, một bộ áo bào màu đen hoa mỹ nhẹ nhàng lay động. Thanh niên tuấn tú với khuôn
mặt có mang theo vài phần
- ung dung lạnh nhạt, trực tiếp
đặt ba viên Hóa Thần Đan vào
trong lòng bàn tay của Khương Thu Lan, sau đó kéo
năm ngón tay đối phương
nắm chặt lại. Hắn mở miệng, cất lên giọng
- nói bình thản, không có lấy
một chút gợn sóng nào: "Sau
: khi ra ngoài, nhớ phải nhanh chóng phục dụng, đừng làm mất nữa."
Ở thời điểm Thẩm Nghỉ xoay
người lại, đôi mắt đen nhánh
' của hắn đã bị một mảnh huyết sắc bao trùm. Bước chân của hắn tiến về phía trước, sát khí ngập trời trực tiếp thổi quét tận cửu tiêu.
Thẩm Nghi đạp không bay
- lên, chỉ dùng một chữ đáp lại
con cọp cái kia: "Xùy."
Nghe tiếng cười nhạo quen
thuộc ấy, Kim Sí Yêu Hoàng lập tức nổi giận, nàng biến
: mất tại chỗ, móng vuốt sắc
nhọn lướt ngang về phía
: thanh niên. Lúc trước, nàng cũng dùng động tác tương tự, khiến tâm
thần Linh Hề sụp đổ, nhưng
mà lần này, móng vuốt của
nàng còn chưa chạm đến thân thể thanh niên kia, đã bất lực vung lên. Bởi vì cần cổ thon dài của Kim Sí Yêu Hoàng đang bị năm ngón tay
trắng nõn bóp chặt.
Nàng trừng to mắt nhìn tới,
chỉ thấy thanh niên kia cũng đang lẳng lặng nhìn mình,
đóa kim diễm trên mi tâm
như kiếm, một đôi tròng mắt
lạnh nhạt hệt như Tiên linh quan sát trần thế.
Nếu không mặc có bộ pháp y
: che chở, chỉ cần đối mặt với người này, nàng sẽ phải trả cái giá thê thảm.
': Oanh —— Kim Sí Yêu Hoàng
bị hắn tùy ý ném ra ngoài.
' Động tác của thanh niên này nhìn như hời hợt, lại khiến nàng rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Âm vang”, làm cho cả mảnh Linh Thực Viên này
đều run rẩy.
Thẩm Nghi lại phất tay, lưu
quang màu đen nhanh chóng chặt đứt kiện pháp bảo đang
trói buộc ba người Khương
' Thu Lan, rồi lập tức rơi vào
trong lòng bàn tay của hắn, hóa thành một cây trường
thương u ám.
_ "Hả?" Thanh Phong ngã trên mặt đất, kinh ngạc nhìn bóng người trên không trung kia. Rõ ràng đối phương quen
: thuộc như vậy, nhưng không
hiểu vì sao lại có vẻ xa lạ vô
' cùng.
Ánh vàng phản chiếu, áo đen chập chờn.
Thanh niên đứng thẳng tắp,
với một thanh trường thương
- trong tay, chỉ xéo về phía yêu
ma.
Thoáng như nghe lời đồn đại
tu sĩ tiên tông vừa tái hiện
nhân thế, Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng, đã bị : Khương Thu Lan ném ra khỏi màn sáng, lại lập tức kéo - theo cả Linh Hề, trực tiếp hóa thành một luồng hàn sương kiếm quang lao ra bên ngoài. "Ngươi sẽ không cho rằng bổn Hoàng và Huyền Minh đều ngu xuẩn như nhau chứ?" Kim Sí Yêu Hoàng chậm rãi đứng lên từ trong linh điền, nhìn về phía chân trời: "Kim Tình Đại Sư Hoàng của ta... Hay là Thẩm đạo hữu?" Nương theo giọng nói, Thanh Phong đã lướt ngược trở về, ngăn cản hai nữ nhân kia, gã kinh hoảng nhìn chằm chằm vào màn sáng. Ngay sau đó, cả bốn bóng
: người cùng nhau bước vào,
bọn họ đầu mặc bộ hắc bào
: Nam Dương trên thân thể, tựa như huyền môn chính tông, nhưng hình dáng lại hoàn toàn khác nhau, bên
trên là cái đầu thú dữ tợn,
trong tay cầm theo các loại
' pháp bảo. Khung cảnh quỷ dị khiến người ta phát run.
"Lúc trước, Nhiếp sư huynh
. từng đối mặt với một đám
: yêu ma như vậy sao?" Thanh
Phong nuốt một ngụm nước
bọt.
"Ách, không đúng." Đại Yêu đầu hươu lắc đầu nói: "Lúc : trước Nhiếp sư huynh của ngươi đầu có đãi ngộ như Vậy." Sau khi Quật chủ ban thưởng pháp bảo, hiện giờ mỗi một : đứa trong chúng nó đều không yếu hơn Bạch Hồng ' Yêu Hoàng. "Sự Hoàng, Kim Sí mầm lòng, chúng ta đã cho ngươi cơ hội." Dứt lời, nó hướng về phía bóng người trên bầu trời _ kia cười nói: "Nếu ngươi : thành thành thật thật nghe lời nàng, thì ngay cả Quật chủ cũng chưa chắc đã biết được câu chuyện hôm nay, đáng tiếc... Ngươi không biết quý trọng." "Chơi rất vui vẻ phải không?" Đại Yêu xà thú thè lưỡi nói: "Ngươi có thể tiếp tục, chúng - ta cũng vui vẻ muốn xem uy nghiêm của Sư Hoàng thêm một lần nữa." ' Ban đầu, vào thời điểm Thiên Túc Yêu Hoàng ra tay, chúng ' nó đầu ở phía chân trời quan sát. Nghe tiếng ồn ào truyền đến bên tai, Thẩm Nghi liếc mắt nhìn màn sáng kia một cái, vẻ mặt vần bình tĩnh nhưữ Lô hi Kim Sí Yêu Hoàng thu phản ứng của hắn vào đáy mắt, đột nhiên trong lòng cảm thấy bi
:: phân không thôi, một người
như vậy, cả về thực lực lẫn
: tâm tính đầu không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào. Vì sao... Vì sao hắn lại là
người, mà không phải là yêu?
"Bản Hoàng đã cho ngươi quá nhiều ưu đãi, hôm nay ta sẽ thu hồi toàn bộ. Ta sẽ nhai nát ngươi từng chút từng chút một, để ngươi triệt để
trở thành một bộ phận của
bản Hoàng!" Cùng với một
- tiếng gào thét bật ra, Kim Sí
Yêu Hoàng đột ngột lấy ra một viên ngọc châu mượt
mà, dường như bên trong
- đang chứa đựng cả một hồ
cát chảy. Theo sự thúc giục của nàng,
': bông nhiên trong hồ cát chảy
nọ lại xuất hiện thêm bóng
- người rất giống Thẩm Nghi. Cùng lúc đó, một cảm giác
bao bọc nặng nề trực tiếp tuôn ra trên thân thể hắn,
' khiến cho hắn nửa bước cũng
khó đi. "Thanh Quang Bảo Kính." Kim Sí Yêu Hoàng lại đập vỡ một chiếc gương đồng cao cả trượng, khiến cho linh quang
từ trong đó bắn ra dàn trải
. khắp bốn phía.
Kính này có thể trợ giúp bọn
họ nhìn thấu đại trận. Chỉ trong chốc lát, nàng lại
: lấy ra một món bảo vật khác,
đó chính là một mũi tên màu
: vàng với lưu quang tản ra bốn phía. "Ngươi đã là Sư Hoàng, vậy
_ Sắc Yêu Kim Tiễn này dùng
trên người ngươi cũng coi
' như phù hợp. Có phải ngươi rất cảm động hay không> Vì bản Hoàng lại hiểu rõ ngươi đến thế? Hiện giờ ngươi dự định sẽ chạy trốn như thế
nào?"
Bỗng nhiên Kim Sí Yêu Hoàng
bay lên không, cùng mấy vị Đại Yêu Hoàng còn lại trực
tiếp vây quanh hắn. "Đây...đây là loại đãi ngộ gì
chứ?"
: Thanh Phong rất quyết đoán không nghĩ tới chuyện chạy trối chết nữa, bởi vì hiện tại, gã cho rằng trừ phi sư phụ
: mình trực tiếp tới đây, nếu
không hẳn là trên thế gian
' này, không một ai có thể nhặt được tính mạng từ trong vòng vây chặt chẽ như vậy. Rốt cuộc Thẩm Nghi đã làm
gì, lại khiến đám yêu ma này
_ coi trọng hắn đến thế?
Gã có thể cùng hắn chết dưới thế trận khủng bố như này,
đúng là vinh dự đến mức
phần mộ tổ tiên cũng phải bốc khói xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận