Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 931: Liễu Trưởng Lão Có Chuyện!

Chương 931: Liễu Trưởng Lão Có Chuyện! Chương 931: Liễu Trưởng Lão Có Chuyện!
"Đã biết." Thẩm Nghi ghi nhớ cái tên này trong lòng rồi lập tức đưa tay thu hồi Huyền
: Phượng vào bảng giao diện.
Ngay sau đó, thọ nguyên
cuồn cuộn của yêu ma lại một _ lần nữa dũng mãnh lao vào trong Thiên Hoàng Bất Diệt ' Chân Thân.
Từ khi có thể tùy tiện ra vào Tàng Pháp các, đã thật lâu rồi Thẩm Nghi vẫn chưa thử đi
cưỡng ép thôi diễn công _ pháp, nên trong lúc nhất thời lại có chút không quen.
[ Năm thứ nhất, ngươi nhìn con Huyền Phượng chân chính này, sau đó phô bày con Thiên Hoàng đang nghỉ ngơi trên cây ngô đồng bền trong ngũ tạng Đạo Anh của mình ra trước mắt đối : phương... ] "Phù." Nhìn Thẩm Nghi vừa một lần nữa nhắm hai mắt lại, cuối cùng Kha Thập Tam cũng thở phào nhẹ nhõm một ' hơi. Nhưng sau khi chú ý tới khuôn mặt tái nhợt đến gần như bị bệnh của chủ nhân, nỗi sợ hãi trong lòng nó lại càng nồng đậm hơn lúc trước rất nhiều.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian thôi diễn Thiên Diễn Tứ Cửu lúc trước, không chỉ
một mình nó phải chịu tra : tấn, mà ngay cả đối phương cũng không nhàn rỗi, vậy mà lúc này, hắn lại không chút do dự đã tiến vào trong ảo cảnh kia rồi? Nếu nó nhớ không nhầm thì sau lần thôi diễn trước đó, chủ nhân đã nôn khan hồi lâu, thân thể không ngừng run rẩy, thế mà chỉ nhoáng ' lên một cái, hắn vẫn có thể
tiếp tục ngồi yên một chỗ?
Thật hiển nhiên, loại chuyện khô tọa suốt những năm
tháng dài đằng đẳng như vậy đã sớm trở thành một thói quen với hắn rồi.
Và đây chẳng phải là một
loại thiên phú sao? "Ai." Nghĩ đến đó, Kha Thập Tam chậm rãi đứng lên, trong
lòng âm thầm thở dài, tốt
nhất là đừng có ôm tâm lý
: may mắn nữa, bởi vì nó hiểu, chờ đến khi con Huyền Phượng kia thôi diễn kết thúc, là kiểu gì mình cũng
_ phải tiếp tục tiến vào đại lao
thôi.
Phía sau cánh cửa gỗ, bên dưới mảnh sương trắng vờn quanh, thanh niên mặc áo đen kia đang ngồi ngay ngắn
ở chính giữa, với hai bức Trấn
Thạch bảo vệ hai bên, trong
gian phòng cực kỳ yên tĩnh,
chỉ có lão nhân râu tóc bạc trắng là không ngừng lặp lại
cái tên Huyền Khánh kia. Phía trên bức phù điêu Nam
Dương.
._ Từng thân hình nhanh chóng lướt từ trong tông ra, trên người đầu mặc Thanh Nguyệt trường bào.
"Ôi! Chư vị tiền bối, đây là
' làm sao vậy?" Lý Thanh Phong vội vàng đuổi theo, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Mọi người rời đi vội vàng như thế, ta còn không kịp
đưa tiễn."
Mặc dù bên trong Nam
Dương tông đã có không ít cao thủ với tu vi cường hãn,
thậm chí trong đó còn bao gồm cả tu sĩ Phản Hư hậu kỳ,
Ví dụ như nhóm cung phụng
của Thủy Nguyệt Thương
: Minh. Nhưng bàn về khả năng truyền pháp giảng đạo, đám tiền bối Thanh Nguyệt tông này vẫn lợi hại hơn một
chút.
Dù sao bọn họ cũng xuất thân từ Tiên Tông, hoàn toàn khác biệt với những cao thủ đi theo con đường không chính quy bên ngoài.
Lý Thanh Phong cũng không
: biết bọn họ đã đắc tội với
đám người này ở chỗ nào, chỉ biết sau khi đám người này
đưa một đoạn tin nhắn đơn
giản cho mình, đã vội vã muốn rời đi, chẳng lẽ đã nổi lên xung đột cùng chấp sự
Nam Dương tông rồi?
_— Được rồi, không nói đến chuyện có truyền pháp hay không, hiện giờ tông chủ không quan tâm đến sự vụ
- trong tông, bản thân gã thực
sự không dám kết thù với
' Thanh Nguyệt tông thay Nam Dương tông.
"Thanh Phong tiểu hữu hiểu lầm rồi." Dường như nhóm
chấp sự Thanh Nguyệt tông
cũng nhìn ra suy nghĩ trong
: lòng gã. Trên mặt mấy người
bọn họ đầu lộ ra một nụ cười khổ, sau đó khoát tay nói:
"Mọi chuyện không phải như
: những gì ngươi đang nghĩ
đâu, chỉ vì trong tông ta xảy ra chút chuyện, đang cần gấp nhân thủ, chỉ sợ tạm thời không đủ sức tương trợ quý
: tông thôi."
"Khặc khặc khặc, chuyện lớn
gì lại có thể khiến Thanh Nguyệt tông đau đầu đến mức này chứ?" Sắc mặt Lý ' Thanh Phong khẽ biến.
Đại hội Thất Tử đã gần ngay trước mắt, gã thực sự không muốn nghe được những tin
tức có ảnh hưởng đến tông
chủ.
"Cũng không nghiêm trọng lắm, thậm chí còn không liên
quan nhiều đến Thanh
Nguyệt tông." Mấy chấp sự
kia chắp tay từ biệt, sau đó lên tiếng giải thích đơn giản: "Là gần đây, mấy thế lực phụ thuộc nằm dưới quyền quản - lý của trưởng lão chúng ta
thường xuyên xảy ra vấn đề,
chỉ sợ là bị Đại Yêu nào đó
theo dõi rồi. Đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta lại trở về đây giảng : pháp."
Nghe lời ấy, Lý Thanh Phong cũng không có lý do gì để giữ bọn họ ở lại lâu hơn, chỉ đành
trơ mắt nhìn bọn họ tế ra _ Thanh Nguyệt bảo thuyền, nhanh chóng rời đi.
Với tính cách hiếu kỳ của gã, đương nhiên là đã sớm nghe ngóng rõ ràng. Những vị chấp sự và ngoại môn trưởng lão này đều là thủ hạ dưới
: trướng vị trưởng lão Liễu Thế
Khiêm đối đãi Nam Dương
: tông cực kỳ không tệ kia.
Đáng tiếc là Nam Dương
tông bây giờ quá yếu kém,
: bản thân cũng khó bảo toàn
được, dù có lòng cũng không
' thể giúp đỡ đối phương, chỉ có thể hy vọng bọn họ thuận lợi giải quyết xong việc này.
Ý niệm tới đây, Lý Thanh Phong khẽ lắc lắc đầu, lại một lần nữa quay về Nam Dương Bảo Địa.
Cùng lúc đó, chiếc Thanh Nguyệt bảo thuyền kia cũng : vội vàng chạy về Thanh Nguyệt tông với tốc độ nhanh nhất. Mấy vị chấp sự và
: trưởng lão ngoại môn ấy hối
hả chạy vào trong màn sáng,
: vừa về tới nội môn, vốn định đi thẳng tới trúc lâu tìm Liễu trưởng lão, nhưng nhận được tin tức lại quay người lao về
: phía Trưởng lão điện.
"Thoạt nhìn tình huống còn nghiêm trọng hơn những gì chúng ta tưởng tượng một chút." Bọn họ lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mơ hồ
có chút bất an.
Với tính cách yêu thích sự
thanh tĩnh của Liễu trưởng lão, ông ấy rất ít khi rời khỏi
tòa trúc lâu này, trừ phi thật
sự có chuyện lớn phát sinh. Bọn họ vội vàng đi vào đại
điện.
_—_ Chỉ thấy vị trung niên có khuôn mặt nghiêm túc kia đang ngồi trên ghế chủ vị, cầm bút phác họa cái gì đó
_ lên sách. Theo từng mệnh
lệnh được phát ra, đã nhanh
' chóng có từng nhóm chấp sự cùng đồng hành rời khỏi và nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài tông.
Trong khoảng thời gian
ngắn, đám người trong điện
đã ít đi hơn phân nửa.
"Thiến Vân cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bọn họ tới gần một vị cô nương đang đứng trong đám người kia, nhẹ giọng hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận