Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 706: Tâm Nhìn Trên Đỉnh Núi Là C...

Chương 706: Tâm Nhìn Trên Đỉnh Núi Là C... Chương 706: Tâm Nhìn Trên Đỉnh Núi Là C...
Tên đồ đệ kia không biết bao : nhiêu lần đã không màng sinh tử, đi giúp nàng tìm Tuế : Quả ở Thiên Yêu quật, còn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn gieo trồng những cây Tuế Mộc kia, vậy mà chỉ cần điều kiện phù hợp là đối phương hoàn toàn có thể bị ' vứt bỏ không một chút do dự. Lý Thanh Phong kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nghi. Mặc dù không nói hai từ “phản - bội”, nhưng bây giờ Nhiếp sư : huynh còn đang trấn thủ yêu ma ở Cửu Châu, hai người này lại ở trong Hoàng thành quyết định một chuyện như vậy. [món
"
Thẩm Nghi nhìn chằm chằm
vào vật trấn cung trước mắt, bỗng nhiên khóe môi khẽ nhếch lên. Sau đó, hắn giơ tay phủi phủi bả vai, bình
- thản nói: "Có lẽ ngươi hiểu
lầm rồi, ta không cố ý đi làm
cái gì cả." Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Văn Huyên, Thẩm Nghỉ bước ra ngoài viện, vừa đi
vừa thản nhiên nói: "Cũng chỉ
là một con phù du không
: muốn bỗng dưng chết đi mà
bản thân không tài nào hiểu nổi, nên mới cố gắng hết sức
để tự cứu mình mà thôi." Tâm nhìn trên đỉnh núi là cái
răm chó gì?
Hắn chỉ biết, nếu bản thân không giết yêu thì nhất định phải chết, cho nên mới dũng cảm xông thẳng một đường
giết tới tận đây thôi.
So với suy nghĩ của Diệp Văn Huyên thì loại này còn thuần túy hơn, căn bản không có phức tạp như vậy.
Thẩm Nghi đi ra sân, tiện tay
lấy một xâu mứt quả của Lý
: Thanh Phong rồi lập tức hóa
thành hai luông sáng màu tím trắng, trong nháy mắt đã
biến mất ở phía chân trời. "Sao cả ngươi cũng cướp đồ
ăn vặt của ta hả?" Lý Thanh
Phong lộ sắc mặt khổ sở,
: hung hăng trợn mắt lườm bóng dáng đối phương vừa rời đi, rồi lập tức xoay người, trầm mặc nhìn chằm chằm
_ vào sư phụ. Chỉ thấy Diệp Văn
Huyên vẫn duy trì tư thế
' nâng vật trấn cung kia lên, nét dịu dàng trên mặt chậm rãi rút đi, hóa thành một mảnh hờ hững.
"Cái kia." Lý Thanh Phong hé
: miệng như muốn giải thích
- điều gì. Ví dụ như sư huynh
đệ bọn họ cũng chưa từng có ý niệm muốn ruồng bỏ sư
phụ, chỉ đơn thuần là bọn họ
muốn đi ra bên ngoài làm một chuyện, chờ sau khi làm xong, sẽ suy nghĩ nên làm như thế nào để khuyên Nhiếp : sư huynh trở về. Nhưng ... hình như sư phụ cũng không quá để ý đến ' những chuyện này. Vậy thì thôi. "Đệ tử cáo lui." Lý Thanh Phong gật đầu, sau đó cũng xoay người rời khỏi Giáp Viện. Diệp Văn Huyền chậm rãi thu : hồi vật trấn cung, trong đáy mắt lóe lên từng tia tức giận. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng đã thật lâu rồi, nàng vẫn chưa từng cảm nhận được loại xúc cảm tương tự thế này.
Ngay cả trước đó khi Nhiếp
: Quân phản nghịch, Diệp Văn Huyên vẫn có thể giữ được lý trí, nhưng bây giờ, nàng thật sự phẫn nộ rồi.
Tu sĩ Nam Dương tông đã
' chết hết, chỉ có duy nhất một vị trưởng lão kia trùng hợp trở lại trong tộc chọn lựa đệ tử, mới khiến một tấm Đạo Bài rơi ra bên ngoài. Thứ này
chính là đồ vật được truyền
_ thừa đời đời kiếp kiếp, thậm
: chí bọn họ còn dùng vô số
tính mạng ra để bảo vệ tấm
Đạo Bài kia.
Chỉ nhằm một mục đích duy
nhất, là khiến Nam Dương thấy lại ánh mặt trời.
Nàng cũng chỉ là một thành
: viên không đáng chú ý trong nhóm người này, chẳng qua vận khí tốt mới sống sót đến tận hôm nay, nhưng vật trấn
cung trong tay nàng, lại gần
như là toàn bộ kỳ vọng của
' đám tu sĩ Nhân tộc vẫn một mực kéo dài hơi tàn kia. Thé mà... thanh niên nọ lại dám khinh miệt vật này như
thế, thậm chí nhìn nhiều
thêm một cái cũng không
muốn.
Đúng là thứ cuồng vọng!
: Về phần đối phương nói cái gì
cũng chẳng quan trọng. Bởi vì ở trong mắt Diệp Văn
: Huyền, hắn cũng chỉ là một
đứa trẻ miệng lưỡi sắc bén,
: muốn mượn lời của nàng để chặn lại miệng của nàng mà thôi.
: Cái gì mà một con phủ du, dù
không dựa vào Ngô Đồng
sơn, cũng có thể tu luyện đến cảnh giới mà thiên hạ đầu biết? Tuyệt đối là hoang đường nói nhảm!

Bên ngoài Đại Càn, có hai
bóng người đang ẩn nấp
trong mây. Thần Phong Yêu Hoàng nhìn
: cảnh tượng núi thây biển
máu phía dưới, trong lòng
: hơi có chút kinh sợ không thôi. Sự biến hóa của chuyện này
: hoàn toàn trái ngược với
tưởng tượng của nó. Dựa
' theo kế hoạch của nó thì giờ phút này, hẳn là Thiên Yêu quật đã phá hủy toàn bộ địa bàn Cửu Châu rồi, chỉ còn lại Hoàng thành Đại Càn, đến lúc
ấy, lại giao tu sĩ họ Thẩm kia
_ cho Linh Hoàng xử trí.
Nhưng tới tận bây giờ, bọn chúng còn chưa chân chính
đặt chân được đến Đại Càn! "Nên động thủ rồi." Thần ': Phong Yêu Hoàng khẽ thở dài một hơi. Dù đã bỏ ra nhiều tính mạng yêu ma như vậy, nhưng mãi tới tận giờ phút này, nó vẫn chưa nắm giữ được tung tích của Thẩm Nghi. Đợi cho đến khi chúng yêu chết hết, Nhiếp Quân rút tay ra, khẳng định là gã sẽ cùng Thẩm Nghi hành động. Vấn đề là đứng trước hai người _ đó liên thủ, chỉ sợ ngay cả nó : cũng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, không thể chờ đợi thêm nữa. "Ta không đi." Cự Giác Yêu Hoàng võ cánh hai cái, hiện
giờ nàng đã càng cảm thấy
tình huống cực kỳ không
_ thích hợp rồi, thậm chí trong lòng còn có loại ảo giác Thẩm Nghi đang ở bên cạnh nhìn trộm mình. Cảm giác bản
- thân luôn bị nguy cơ bao phủ
thế này, thực sự đáng sợ, nó
' khiến người ta không rét mà run. Mà dự cảm của nàng chưa bao giờ xảy ra vấn đầ.
"Ngươi đi trước thử một
: phen, ta sẽ đi bấm báo với
Linh Hoàng, lấy thực lực của Thần Phong Yêu Hoàng, dù
Thẩm Nghi đích thân đến,
cũng chưa chắc đã là đối thủ
của ngươi." Dứt lời, Cự Giác Yêu Hoàng đã xoay người
muốn đi.
"Con mẹ nó ngươi..." Đột nhiên Thần Phong Yêu Hoàng được khen ngợi một cầu nhưng trong lòng lại chẳng
có chút vui mừng nào, thậm
chí nó còn có cảm giác bản
' thân đang bị con hồ ly xảo xuyệt này lừa vào thế khó. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nó cảm thấy phần cổ của
mình bị siết chặt. Cự Giác Yêu
_ Hoàng cũng bị kéo trở về.
"Xùy"
Hai con yêu ma như lâm đại
địch, cả người trở nên căng
thẳng, đồng loạt quay đầu nhìn lại. Ngay sau đó, chúng
trông thấy khuôn mặt tuấn tú
quen thuộc kia, chỉ khác là
: hiện giờ, đóa kim diễm nơi mi tâm hắn càng trở nên chói
mắt, đồng thời cũng có một ngọn lửa cuồn cuộn tỏa ra sát
' khí vô cùng vô tận bên trong
đôi mắt đen nhánh kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận