Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1017: Ngắm Núi!

Chương 1017: Ngắm Núi! Chương 1017: Ngắm Núi!
Rõ ràng là Tô Hồng Tụ có cảm ': nhận khác với những người còn lại.
Có lẽ đến tận bây giờ người của Bàn Sơn Tông cũng không biết, nếu lúc trước
' Thẩm Nghi không ra tay, dù
không mở ra Tiên thành,
' nàng cũng không sợ những kẻ kia.
Chỉ một lẽ đơn giản, đó là mặc dù Luân Hồi Kiếm Thể
không có công dụng sát phạt, _ nhưng cảnh giới tôi thể của
: nàng đã vượt xa mấy vị đệ tử thân truyền kia rồi.
Có điều Tô Hồng Tụ vẫn quyết đoán rút tay về. Ngọn núi này ẩn chứa trọng ý quá nặng, nó xung đột với phong
mang của nàng.
__ Kiếm quá nặng, sẽ không đủ nhẹ nhàng thoải mái.
Pháp này không hợp với
: nàng, không cần cưỡng cầu.
"Không hổ là Đạo Tử của Thiên Kiếm Tông, vĩnh viễn luôn hiểu được mình muốn cái gì." Diêm Sùng Chướng nhẹ giọng than một câu,
trong lòng không khỏi có
_ thêm vài phần tán thưởng với
- dáng vẻ không thua kém ai
của vị tiên tử này. Rõ ràng đối phương là một nữ nhân xinh
đẹp nhưng hết lần này đến
lần khác lại cố tình tỏ ra lạnh
lùng, không thèm che giấu phong mang.
Lúc trước, ngay từ khi Nam
: Hồng Thất Tử sinh ra, Thiên Kiếm Tông vẫn luôn gánh vác trách nhiệm giết chóc, không ngờ trải qua thương hải tang
điền vẫn vĩnh hằng bất biến,
chưa bao giờ để ý đến những
' thứ khác.
Vị Thiên Kiếm Đạo Tử trước mắt này đúng là mạch mạch tương thừa, rất có phong thái
của những vị tiền bối, cũng không biết đạo tâm vững chắc đến cỡ nào.
Hơn nữa, nàng chỉ đụng nhẹ một cái đã có thể phân biệt ra - điểm huyền diệu của Vô Danh Sơn, chỉ hành động này thôi cũng đủ để nói rõ trình độ tôi : thể của đối phương mạnh đến mức nào rồi.
"Chậc." Dương Vận Hằng không nhịn được mà khẽ nhíu mày, lúc trước lão chỉ
_ mải lo để ý đến tiểu tử áo đen
kia mà suýt chút nữa đã quên
mất vị Thiên Kiếm Đạo Tử này rồi.
Nam Hồng Thất Tử nhiều năm không ra ngoài, đúng là
vừa ra ngoài đã khiến người _ ta giật mình.
Đúng rồi, tiểu tử áo đen kia đầu?
__ Ý niệm tới đây, Dương trưởng lão mới vô thức quay đầu nhìn lại, đã thấy Thẩm
Nghi đang đứng khoanh tay ở
cách đó không xa rồi, có vẻ
như hắn hoàn toàn không định tới gần thêm. Thấy vậy, trong lòng lão lại
: thoáng sửng sốt một hồi.
Đúng là không nhìn ra nhé,
' hoá ra tiểu hữu này còn rất biết tiến thối, đại khái là đối phương đã nhìn ra sự kiêng kị của Bàn Sơn Tông, nên ngay cả khi đối mặt với loại
hấp dẫn này của Vô Danh Sơn
_ cũng có thể cố thủ được bản
tâm.
"Đạo hữu họ gì?" Diêm Sùng
Chướng cũng cảm nhận được
một chút khác thường. "Không có gì tôn quý cả, ta : họ Thấm.” Thâm Nghi vân bình tĩnh chăm chú nhìn vào : ngọn núi kia. "Thẩm đạo hữu, vì sao ngươi không đưa tay ra thử : một lần?" Diêm Sùng Chướng lại lên tiếng mời thêm một ' lần nữa, gã không muốn để cho người bên ngoài cảm thấy mình là một tiểu nhân dối trá trong ngoài bất nhất. Ngụy Nguyên Châu và Bạch Vu lập tức xoay người lại, bọn : họ cũng rất tò mò, rốt cuộc là Thẩm tông chủ có thể phát hiện ra sự huyền diệu của ngọn núi vô danh này hay không. Tô Hồng Tụ lại không quá để ý đến tình huống này, chưa nói đến chuyện Thẩm Nghi có thể lĩnh ngộ được hay không, bởi vì ngay cả khi hắn có thể lĩnh ngộ được thì quá trình kia cũng không phải một sớm '_ một chiều là có thể hoàn Là Thêm nữa, nếu chỉ nói đến cảm nhận về ngọn Vô Danh Sơn này thì nàng có thể làm được khẳng định là Thẩm Nghỉ cũng có thể làm được, có khi còn làm dễ dàng hơn ấy chứ. Chỉ có điều đối phương cũng tu luyện là kiếm thể, hẳn là cũng có phần bài xích đối với thứ trọng ý này. Ngay khi nghĩ đến đoạn này, : nàng lại kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau. Bởi vì Thẩm Nghi vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia, hơi lắc đầu nói: "Chờ chút, ta còn chưa chuẩn bị xong." "Chuẩn bị?" Bạch Vu lại đưa tay vỗ vỗ vào vách núi, gã thực sự không biết chỉ vươn tay sờ vào ngọn Vô Danh sơn này một cái thì có gì hay ho mà phải chuẩn bị? Một ngọn núi đâu có biết cắn người? Lực chú ý của Ngụy Nguyên Châu lại đặt toàn bộ lên hai người Bàn Sơn Tông kia. mm
"
Chỉ thấy khóe mắt Dương
: Vận Hằng hơi co giật, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ khoa trương. Diễm Sùng Chướng lại trầm mặc
_ đứng tại chỗ, đôi mắt sáng
ngời chăm chú nhìn vào
' khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Nghi, ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Lúc trước, gã vẫn nói là
_ “Ngắm núi”, là ngắm mà
không phải động thủ.
Đương nhiên, đây cũng không phải chỉ đơn thuần là dùng mắt nhìn, mà là đang nhìn đồng thời cũng có thể
: cùng thành lập nên một loại
liên hệ nào đó với toà Vô
: Danh Sơn trước mắt.
Đây tuyệt đối không phải chuyện có thể làm được ngay
_ lần đầu tiên nhìn thấy Vô
Danh Sơn.
Bởi ngay cả chính gã, năm đó cũng phải nghiêm túc vuốt ve vách núi này suốt ba ngày ròng rã mới thoáng quen
thuộc với nó được một chút, . mới bắt đầu chân chính quan sát núi.
Mà Thẩm Nghi nói cần chuẩn bị... Điều này chỉ có thể _ giải thích bằng một tình huống. Đó chính là đối phương vừa mới nhìn thấy Vô
: Danh Sơn, đã có thể thành
lập nên liên hệ với nó, đã cảm
: nhận được cửa ải trong đó mà thôi!
Diễm Sùng Chướng nheo
' mắt lại, cuối cùng mới nhìn
về phía Dương trưởng lão.
' Đến lúc này thì rốt cục gã cũng biết vị đại trưởng lão nhà mình đang kiêng kị điều gì rồi. Nhưng sau khi trầm ngâm một lúc, Diễm Sùng
Chướng vẫn tránh người
_ sang một bên, nói khẽ: "Lần
: đầu tiên quan sát núi rất
quan trọng, đừng nóng vội, từ từ sẽ đến... Nhưng cũng
không cần phải quá mức
: cảnh giác, khi ngươi không
chịu nổi, tự sẽ bị gạt ra, cùng lắm thì thần hồn có chút suy : yếu mà thôi, sẽ không sinh ra hậu quả quá mức nghiêm
: trọng.”
Dứt lời, gã lại phân phó Dương Vận Hằng: "Đi lấy bảo
đan dưỡng thần tới đây, lấy loại ta thường dùng đó."
Sắc mặt Dương đại trưởng lão hơi cứng lại. Thôi xong, ngươi không chỉ lấy Vô Danh Sơn ra cho người ngoài xem,
bây giờ còn muốn tặng luôn
_ thứ bảo đan quý giá như thế?
Cũng không phải lão keo kiệt, chủ yếu là hiện giờ đối
xử tốt với Thẩm tiểu hữu như
Vậy rồi, thì đến lúc muốn mời
chào đối phương, chẳng phải bọn họ sẽ phải bỏ ra cái giá càng lớn hơn sao? __ Nhưng mệnh lệnh của Đạo Tử chỉ đứng sau tông chủ. Hơn nữa, tuy tính cách của Diêm Đạo Tử rất tốt, nhưng : vốn không phải kẻ ngốc đến độ lấy đồ của nhà mình ra đút ' cho ngoại nhân. Đoán chừng cũng chỉ lần này mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận