Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 871: Đồ Sát Toàn Gia, Khám Nhà ...

Chương 871: Đồ Sát Toàn Gia, Khám Nhà ... Chương 871: Đồ Sát Toàn Gia, Khám Nhà ...
Trên ghế chủ vị, Thẩm Nghi : đang yên tĩnh lật xem quyển sách mà chấp sự Nam Dương _ tông tìm được. Sau mỗi một phần tiền mua mệnh, mấy chữ nhỏ đơn giản kia đầu đại biểu cho một lượng sinh linh : khổng lồ, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Rất nhiều chấp sự của Nam Dương tông đều ngây dại. Đúng là bọn họ đều đã chứng kiến cảnh tượng Thẩm Nghi tàn nhẫn, nhưng gần như hắn đầu ra tay với yêu ma, và - đây chính là lần đầu tiên hắn làm như vậy với tu sĩ... Trong đầu mấy người bọn họ lại nổi lên lời nhắc nhở trước đây của Lý Thanh Phong, Thẩm tông chủ không chỉ am
hiểu trảm yêu...
: Mãi cho đến khi Đào Nguyên sơn trang không còn người sống, sự việc này vẫn chưa kết thúc.
Tông chủ... Tông chủ không
' đến mức muốn nhúng tay chuyện của Minh tông chứ? Đúng vào lúc này, cuối cùng Thẩm Nghi cũng lật đến mấy
cái tên quen thuộc. Hắn hơi
. ngước mắt, quét về phía mấy
người trước mặt.
"Ngươi đừng làm bậy! Ta là trưởng lão ngoại môn Thiên ': Kiếm Tông!" Tạ Triêu Ngọc lộ sắc mặt khó xử, vội vàng lui về phía sau vài bước, quát to:
_ "Đại hội Thất Tử còn chưa tổ
chức, ngươi vẫn chưa phải
: tông chủ! Mà kể cả khi ngươi đã là tông chủ thì cũng không quản được chuyện của Thiên Kiếm Tông ta!"
Tâm thần chấp sự Thanh
' Nguyệt Tông đã sụp đổ, gã và chấp sự của Vô Song Tông ngồi phịch xuống đất. Thân là chấp sự Minh tông thân thiết nhất với Nam Dương, gã
cũng từng nghe nói về tính
_ cách của vị tông chủ này...
Thẩm Nghi nhẹ nhàng đặt
quyển sách lên bàn, chiếc áo
bào trắng không hề động đậy, nhưng phía dưới lại vang lên ba tiếng trâm đục. : Bành! Bành! Bành! Ba cái đầu đồng thời nổ tung, lại tấng thêm mấy phần ' huyết khí cho không gian bên trong đại điện. Nhiếp Quân cầm kiếm đứng đằng sau, vô cùng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đột nhiên trong lòng lại có chút khó chịu. Có lẽ cả gã cũng _ như những vị tiên bối chấp - Sự kia đều đã nghĩ chuyện này quá mức phức tạp rồi, và dường như ở trong mắt Thẩm tông chủ, tình huống này cũng chẳng quá mức quanh co lòng vòng đến vậy. Đối phương đúng là một
tên... liều mạng cực kỳ thuần
túy. Đồ sát toàn gia, khám nhà diệt tộc.
: Hành vi như thế có khác gì
ma tu đâu, nhưng bây giờ nó
' lại xuất phát từ trong tay Tiên Tông, khiến sắc mặt của chúng tu sĩ Thanh Hải phủ, cộng thêm nhóm cung phụng của Thủy Nguyệt Thương
Minh, đều có phần phức tạp.
Bọn họ là những người trực
: tiếp tham dự vào trong đó,
đương nhiên sẽ hiểu rõ mọi chuyện, nhưng những thế lực
khác lại không hề hay biết điều gì.
Một khi việc này bị lan truyền
đi, chẳng biết một đám thế lực tại Nam Hồng sẽ đối đãi với Nam Dương Tiên Tông như thế nào.
Huống chi Đào Nguyên sơn
' trang còn là thế lực phụ thuộc của Nam Dương tông. Nhưng có vẻ như Thẩm tông chủ vốn chẳng thèm quan
tâm đến loại hư danh này,
_ hắn chỉ yên tĩnh chờ đợi
: nhóm chấp sự đi vơ vét thiên
tài địa bảo trong sơn trang
trở lại.
"Quái lạ." Kinh Cảnh Tùng âm
thầm lắc đầu. Trước kia lão vẫn cho rằng Thẩm tông chủ
lo lãng Đào Nguyên sơn trang
sẽ làm hỏng thanh danh của
: Nam Dương Tiên Tông, mới không chút do dự chạy tới nơi này, nhưng bây giờ mới thấy, đối phương không hề quan
': tâm đến hư danh như lão
từng nghĩ. Rốt cuộc hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ là vì núi cao bạch
cốt trong vực sâu?
Hay đám phàm phu đáng
thương trên vách núi đá...
Nhưng thoạt nhìn Thẩm tông
chủ lại không giống một
người lương thiện... Đợi cho đến khi mười mấy
con Thanh Sư Linh Khôi đã
được đựng đầy ắp, nhóm
: chấp sự lại dẫn Thẩm Nghỉ quay trở lại cái vực sâu kia, chỉ về phía hạt châu trên trời, nói: "Thẩm tông chủ, vật này
chính là ngọn nguồn của tòa
đại trận do Đào Nguyên sơn
' trang bày ra, mặc dù thủ đoạn ác liệt hung tàn, nhưng nếu chỉ tính riêng hạt châu này thì nó đúng là một bảo vật quý giá."
Có thể kéo dài tuổi thọ cho tu
: sĩ Phản Hư tầng mười đến
tận ngày hôm nay, còn có thể duy trì cảnh giới thực lực cho
đối phương như vậy, nếu có thể thu phục được nó, thứ
này tuyệt đối là một loại trợ
lực không tệ. "Lòng người có thiện ác, nhưng pháp bảo lại chẳng phân thiện ác." Mấy vị cung
: phụng của Thủy Nguyệt
Thương Minh nhẹ giọng nói. Bọn họ nhìn chằm chằm vào viên bảo châu kia, chỉ thấy mảnh sương mù trong đó đã nồng đậm đến chuyển thành
màu đen kịt. Không biết bên
_ trong đó đã tích chứa bao
: nhiêu hồn phách. Bọn họ bị
người ta không ngừng tra tấn ở trong đó, khiến thứ oán khí
ngưng tụ ra nhiều đến mức
': không thể đo lường được, lại
càng sinh sôi không thôi, đúng là vô cùng kinh người. Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lên, lại lập tức vung tay áo tới. Trong ánh mắt ngây dại
' của mọi người, một ngọn lửa
màu vàng giống như mũi tên
' rời cung, phát ra tiếng kêu sắc bén, đột ngột xuyên thủng hạt châu kia. Rắc rắc.
Trong tiếng vỡ vụn giòn tan,
: mảnh sương mù vô tận
khuếch tán ra ngoài, lại một lần nữa khiến cho màn trời
trở nên u ám. Dường như
trong mảnh mây mù đầy trời
kia đang ẩn giấu từng khuôn mặt dữ tợn.
Mỗi một luồng khí tức đều vô
: cùng yếu ớt, có cảm giác chỉ một cái nháy mắt thôi, chúng
cũng có thể bị nghiền nát đi, nhưng số lượng khổng lồ lại
' không thể khinh thường
được. "Tông chủ..." Kinh Cảnh Tùng khẽ há miệng, đừng nói người khác, ngay cả người có tâm tư tùy tiện như lão, cũng
cảm nhận được nỗi đau thấu
_ tim theo bản năng.
Có lẽ giá trị của hạt châu này còn đáng giá hơn cả toàn bộ
Đào Nguyên sơn trang cộng
_ lại... Tâm tư của Thẩm tông chủ
: đúng là thứ khiến cho người
khác khó có thể nắm bắt
: đƯợc. Ngay tại khoảnh khắc hạt châu vỡ vụn, tòa đại trận nơi
đây cũng lặng lẽ tản đi.
Những bóng người trên vách
' núi chợt mở to mắt, nhưng bên trong đôi mắt vẫn giữ nguyên biểu cảm giãy giụa đầy bi thống kia, tựa như bọn họ đã đắm chìm trong ảo
cảnh không thể nào tự kềm
chế được.
"Những người này đều bị phế đi rồi." Nhiếp Quân thu hồi
ánh mắt. mm
"
Trên mặt Thẩm Nghi cũng
: không phát sinh biểu cảm nào khác thường. Việc này không liên quan gì đến hắn, thuận tay giúp đỡ được bao
_ nhiêu thì hay bấy nhiêu, chỉ
cầu tâm niệm thông suốt mà
thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận