Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 712: Tu Sĩ Là Lương Thực, Yêu Ma....

Chương 712: Tu Sĩ Là Lương Thực, Yêu Ma.... Chương 712: Tu Sĩ Là Lương Thực, Yêu Ma....
Một con yêu ma hơi to gan, - lại nhỏ giọng nói thêm: "Về phần Thần Phong Yêu Hoàng : và Cự Giác Yêu Hoàng, suốt từ đầu đến giờ, hai người nọ vẫn chưa lộ diện." "Chưa chiến đã sợ, được." Nhưng hành động sau đó của Linh Hoàng lại khiến chúng yêu không sao ngờ được, bởi vì gã chẳng những không tức giận, ngược lại có nhe răng cười thành tiếng: "Theo ý của các ngươi thì đám người Ngô Đồng sơn hiện tại đều phân tán ở Cửu Châu rồi?"
"Vâng!" Con yêu ma kia còn chưa dứt lời, bỗng nhiên sắc : mặt đại biến. Chỉ thấy Linh Hoàng bỗng nhiên vung cánh, bao lấy toàn bộ chúng
nó vào, bị ngọn lửa hừng hực
kia luyện hóa, ngay cả một
_ tiếng kêu cứu, chúng nó cũng không thể truyền ra, toàn bộ đã hóa thành yêu huyết nồng đậm, chui vào trong miệng
Linh Hoàng rồi.
Tu sĩ là khẩu phần lương thực, yêu ma cũng là khẩu phần thức ăn.
Gã muốn ném toàn bộ Nam
Dương tông này vào trong
bụng!
Trong phút chốc, đôi cánh vốn được lửa đỏ bao trùm lại
âm ầm mở ra, lao về phía Đại
Càn. " Giáp Viện Võ Miếu, Hoàng : thành Đại Càn. Thanh Phong chân nhân kinh ngạc xòe tay ra: "Ta vừa định nói với ngươi, ta đã dưỡng thương xong rồi, nhưng ' ngươi lại đến báo cho ta biết, mọi chuyện đã kết thúc?" Đường Nguyên gãi gãi đầu bảo: "Sư phụ, ta mới từ Ly Châu trở về, ngay cả Thần Phong Yêu Hoàng cũng thua - trong tay Thẩm tiền bối, có lẽ cuộc chiến này đã kết thúc thật rồi." Thanh Phong chân nhân cau : mày, ngồi dưới đất không ngừng bóp bóp đầu ngón tay. : Nghĩa là ngày đó Thẩm Nghỉ rời khỏi Hoàng thành, không phải là lười để ý đến sư phụ, là đi đối phó với Thần Phong : Sao? Thế nhưng... từ lúc hắn rời đi mới qua bao lâu chứ? Nếu không phải Đường Nguyên trở về báo cáo thì gã còn cho rằng Thẩm Nghỉ chỉ _ đơn thuần đi ra ngoài dùng một bữa trưa thôi. "Thẩm tiền bối đang làm gì?" Đường Nguyên tò mò hỏi. Từ trong miệng người khác,
': Đường Nguyên đã nghe nói
về sự tích ngày ấy rồi, nhưng
: người xưa có cầu “tam sao thất bản”, một câu chuyện có thật đến mấy thì truyền đến truyền đi sẽ càng ngày càng
- trở nên hoang đường, đến
mức khi chuyện kia lọt vào tai
' gã, nó đã biến thành Thẩm Nghi đá một cước giết chết Cự Giác Yêu Hoàng luôn rồi. Vẫn là đi hỏi chính người đó
một phen, sẽ đáng tin cậy
hơn.
"Không biết, nhìn giống như đang luyện đan nhưng ta
cũng không nói chính xác được." Thanh Phong yên lặng : nhìn về phía Giáp Viện, dường như Thẩm Nghi kia có : chút không được bình thường, gã từng tận mắt nhìn thấy đối phương ném các loại tỉnh huyết của yêu ma vào trong lò, sau đó nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt tràn ' đầy mong đợi. Thay vì nói là luyện đan, không bằng nói là đang đánh cược vận mệnh sẽ đúng hơn. Trước tiên cần phải xem cái lò _ kia có nổ hay không, nếu như : vận khí tốt, thành công luyện được một lò thuốc cổ quái, hắn lại thật sự dám ăn vào... Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, bỗng nhiên trong Giáp Viện lại bộc phát ra một luồng ánh lửa ngút trời! Âm ầm! Trông thấy tình huống như _ Vậy, toàn thân Đường Nguyên run lên: "Vậy để lần sau lại ' hỏi cũng được." "Đúng rồi, các sư bá của ngươi đã trở lại chưa?" Lý Thanh Phong lại nhớ tới sư phụ, nếu như việc này kết _ thúc rồi thì tốt nhất là nên đi : khuyên nhóm sư huynh sư tỷ mau chóng trở về một chuyến đi. Dù sư phụ có lạnh lùng đến đầu thì xét cho cùng, nàng cũng có ân truyền đạo với
' bọn họ, mà đây cũng không
phải ngày đầu tiên bọn họ
biết tính tình của nàng, thật sự không cần phải làm cho bầu không khí trở nên khó xử như thế.
"Sư bá?" Đường Nguyên đang
' chuẩn bị chắp tay cáo từ, bỗng nhiên lại nghe thấy lời này, gã lập tức ngẩng đầu lên nói: "Sư bá rơi xuống rồi."
Lý Thanh Phong vội vàng
ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người mặc áo bào đen
vừa từ phía chân trời rơi
xuống. Huyền Kiếm hạ xuống trước : một bước, căm thằng vào khu vực bên cạnh Đường Nguyên. Linh Hề sư tỷ mặt đầy sợ hãi, vội vàng tiến lên nghênh đón Nhiếp Quân, bàn tay vừa mới ' chạm đến bả vai gã, một luồng sóng lửa hùng hồn đã ' từ đằng xa đánh tới! Bành —— Lại nói, trước khi hai người rời khỏi Hoàng thành, đầu lấy _ đi một bộ pháp bào trưởng : lão Nam Dương từ chỗ Thâm Nghi, được món pháp bảo trân quý như vậy gia trì, có thể nói là ở trong cảnh giới Hóa Thần, chỉ cần không phải tính tình kiên cường tử chiến : đến cùng thì gần như đã không có tồn tại nào đủ sức gây thương tổn đến hai người bọn họ. Nhưng dưới cái nhìn chăm _ chú của hai sư đồ Lý Thanh Phong, luồng sóng lửa kia lại ' trực tiếp đập bay Linh Hề ra ngoài, để lộ ra thanh đoản kiếm trong đó. Xoet. Chuôi đoản kiếm màu tuyết - trắng này trực tiếp đâm rách Nam Dương pháp y, lưu lại một vết cắt cực kỳ sâu, có thể nhìn thấy cả xương trên vai Linh Hề. "Đây là kết thúc mà ngươi nói
Sao?" Lý Thanh Phong không
kịp mắng người, đã trực tiếp
: bay lên trời, cùng Đường Nguyên lao về phía sư huynh sư tỷ.
Ngay tại khoảnh khắc hai
người Nhiếp Quân rơi xuống
' phạm vi Đại Càn, Ngô Đạo An trong Võ Miếu đã phản ứng cực nhanh, vội vàng khởi động mắt trận.
Pháp trận ở Hoàng thành
' không chỉ hao phí nhiều tài
: nguyên nhất, lại do toàn tộc
Hứa gia đồng lòng chế tạo, còn được Đồng tiền bối của
Ngô Đồng sơn tới hỗ trợ gia
cố, khẳng định là uy lực của nó đã đạt đến trình độ mạnh
: nhất trong tầm tay của bọn
họ rồi. Chỉ trong phút chốc, các loại trận vật có độ tương thích khác biệt đồng thời được
: thúc giục, ngay sau đó Cửu
Long Cửu Phượng đồng thời
' kết bạn, cùng nhau bay lên. Mỗi một con đều to lớn vô cùng, gần như đã đạt tới trăm trượng.
Quái vật khổng lồ như vậy
đồng thời bay múa tại phía
- chân trời, trong lúc vung
min. loại thanh quang nhanh chóng nhộn nhạo bắn
ra.
"Phù." Lý Thanh Phong tiếp được Nhiếp Quân, lại đưa : mắt nhìn về phía Đường Nguyên, mới phát hiện đối : phương cũng đỡ được Linh Hề rồi. Vất vả lắm bọn họ mới thở ': phào nhẹ nhõm được một hơi, lại đưa mắt xem xét, toàn ' thân lập tức trở nên cứng ngắc.
Bởi vì cách một tầng thanh quang hơi mỏng kia, thứ đầu tiên ánh vào tầm mắt của bọn
họ, chính là một đôi hỏa vũ
: rộng lớn đang chậm rãi võ
xuống, dường như mỗi một sợi linh vũ phía trên đôi cánh
ấy, đều được ngưng tụ từ lửa
nóng. Bên dưới bộ giáp bạc kết hợp
: với chiếc áo choàng trắng
như tuyết phía trước, khuôn
: mặt non nớt của chủ nhân đôi cánh chim kia lại đang nhe răng cười, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận