Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 732: Cố Gắng Giữ Lấy Tấm Đạo Bà...

Chương 732: Cố Gắng Giữ Lấy Tấm Đạo Bà... Chương 732: Cố Gắng Giữ Lấy Tấm Đạo Bà...
"Theo ta, với tính cách của
: ngươi, dường như rất khó
tiếp nhận loại quan điểm như
- vậy." Lý Huyền Khánh lại nhìn về phía Thẩm Nghi. Gã có thể hiểu được, một vị
: Chân Long đã dẫn dắt nhóm
tu sĩ giết từ trong Tiềm Uyên
' chi địa ra bên ngoài như vậy thì sao có thể cam tâm ở dưới người khác, sao có thể tình nguyện giao sinh tử của mình vào tay người khác?
"Nếu không muốn gia nhập
: tông môn khác, vậy thì cố
gắng hết sức đi bảo vệ Đạo Bài của ngươi đi... Mặc dù
chuyện này sẽ càng khó khăn
' hơn những gì ngươi tưởng
tượng. Lý Huyền Khánh bày ra vẻ
: mặt không quá coi trọng việc
này, nhưng vẫn chỉ điểm
: Thẩm Nghi hai câu: "Nam Hồng Thất Tử mặc dù đồng sinh cộng tử nhưng bọn họ cũng không để ý đến đại
: nghĩa hay quy củ là gì đâu,
mà ngược lại bọn họ còn
' muốn đến đây để lấy đi Nam Dương Bảo Địa của ngươi đó." "Thanh Nguyệt tông từng
thân mật với Nam Dương
_ tông nhất, nhưng đã trải qua
: bao nhiêu năm tháng rồi. Dù
vậy, nếu có vấn đề gì ngươi
cứ việc đi tìm bọn họ." Hj "
ôm
Thẩm Nghi nhìn xuống tấm
: Đạo Bài trong tay, chậm rãi thở phào một hơi: "Phù." Đương nhiên là hắn biết đây
là một chuyện rất không dễ
dàng, nhưng ít ra cũng có
' một cơ hội để nắm giữ tính mạng trong tay mình. Đây đã là chuyện mà người bên ngoài tha thiết ước mơ
rồi.
¬- : `...
Bây giờ chúng ta có thê trở
về được chưa?" Lý Huyền Khánh nhìn về phía trận
pháp, lại hỏi thêm một lần. "Chờ một chút." Thẩm Nghỉ
bình tĩnh nhìn chằm chăm về
phía chân trời, sau đó cất tấm
: Đạo Bài trong tay vào cái nhẫn.
"Chờ cái gì?" Lý Huyền Khánh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên lại cảm nhận được một chút ' biến hóa từ khí tức trên
người thanh niên kia. Dường
như thân hình bân dưới lớp áo bào màu trắng kia đang dần dần hòa làm một với
thiên địa.
Hóa Thần viên mãn.
Thẩm Nghỉ khác với những tu sĩ khác, thật ra thời gian hắn tu luyện rất ngắn, cũng không thể nói là trong lòng
đang ẩn chứa chấp niệm gì.
: Nếu nhất quyết phải tìm tòi đến cùng, thì khẳng định là chấp niệm trong lòng hắn sẽ là một cuộc sống không có áp
' lực.
Mà bây giờ, rốt cục hắn cũng thấy rõ con đường phía trước, cũng không chút do dự đã lựa chọn phương hướng thích hợp nhất dành cho
mình.
Đây đại khái là một lần đột
phá nhẹ nhàng nhất của Thẩm Nghỉ, coi như hắn đã
được trải nghiệm một chút
cảm giác khi tu hành của
Nhiếp Quân kia rồi. "Được rồi, đi thôi." Thẩm
Nghỉ xoay người đi về phía
mọi người. Hiện giờ hắn đã không còn nhăn nhó ngượng nghịu nữa. Nói thật, trừ phi hắn định
cứng rắn so hao tổn rồi một
mực ở lại chỗ này không trở
' về nữa, nếu không chỉ cần mở ra trận pháp thì làm sao có thể ngăn trở những người còn lại tiến vào?
Về phần hao tổn, ai có thể so
sánh được với Mộc Nhân này?
: Đối phương đã chờ ở bên
ngoài lâu như vậy mà.
Điều duy nhất Thẩm Nghi có thể làm, chính là thông qua
': ngôn ngữ đi phán đoán thân
phận của Lý Huyền Khánh. Và
sau khi nói chuyện một hồi, hắn hiểu rằng, người ta càng giống đệ tử của Nam Dương tông hơn đám người mình.
Sau khi hắn giơ bàn tay lên,
chỉ trong nháy mắt tấm phù điêu Nam Dương đã bị một mảnh kim quang bao phủ. May mắn có khí tức Nhiếp
Quân rót vào lúc trước... Nếu
không một vị tông chủ như
: hắn, ngay cả cửa nhà mình
cũng không mở nổi.
Đợi cho màn sáng tán đi, tất
cả mọi người trên phù điêu
đều biến mất tại chỗ.
"
Trong đại điện tối tăm.
Lý Huyền Khánh kinh ngạc nhìn phong cách trang trí quen thuộc nhưng tử khí
: trầm trầm ở xung quanh.
Rồi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gã thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi đến phía trước bức tượng tổ sư, sau đó bẻ xuống ba nhánh cây từ
trên người mình, phất tay đốt
_ chúng lên rồi cũng kính cắm
vào trong lư hương.
Làm xong hất thảy những chuyện này, gã lại trực tiếp quỳ gối trên tấm bồ đoàn, lập
: tức nhắm mắt lại, tựa như
vừa hóa thành một khúc gõ. "Hả?" Nhiếp Quân im lặng nhìn về phía Thẩm Nghi.
Vốn tưởng rằng đối phương
sẽ là một loại trợ lực to lớn
' của Nam Dương tông, sao sau khi quỳ xuống lại không có động tĩnh gì rồi? Hình như, Mộc Nhân kia cũng
không thèm để Thẩm tông
chủ vào trong mắt.
Thẩm Nghi xoay người đi ra
' bên ngoài điện, ít nhất là Mộc
Nhân này không gây chuyện, tình huống này đã là không
: tệ rồi, cứ để đối phương ở
đây cũng miễn cưỡng có thể
: làm môn thần canh cửa.
"Tông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lý Thanh Phong
': bước đến bên cạnh hắn, thay
đổi cách xưng hô cực nhanh. Lúc trước, cả hành động của sư phụ lẫn lời nói của Lý Huyền Khánh, bọn họ đầu nhìn thấy, nghe được và trực
tiếp ghi tạc vào trong lòng.
: Nhưng ngay cả Dư Triều An
: vốn là người xa lạ nhất với
Thẩm Nghi, cũng chưa từng đưa ra bất cứ nghỉ ngờ gì đối
với quyết định của hắn.
Tất cả bọn họ đều sinh ra ở Nam Dương, làm sao có thể
: dễ dàng rời khỏi nơi đây
được? Về phần giao tính mạng của mình cho Thẩm Nghỉ, chưa nói đến chuyện Thẩm tông
chủ trước mắt vẫn còn là Hóa
Thần, còn cách cái gọi là Bạch
' Ngọc Kinh kia xa cả vạn dặm, ngay cả khi đối phương thật sự Hợp Đạo nơi đầy, thì sau lúc chứng kiến cảnh tượng máu tanh tại phía chân trời
lúc trước, bọn họ đã hiểu
được rằng, trên thế gian này
: không còn một sự lựa chọn
nào đáng tin cậy hơn Thẩm
Nghi.
Xét cho cùng, ngay cả dưới
tình huống hung hiểm như vậy, đối phương cũng không
- tính đến chuyện từ bỏ đám
người bọn họ... thì nhân
: phẩm của hắn ra sao, ai nhìn vào cũng hiểu. "Trước tiên cứ dọn dẹp toàn
': bộ động phủ ở đây đi, những
món đồ vật có thể sử dụng
' được trong Bảo Địa đầu đưa đến đại điện cả đi." Tuy so với những tông môn khác, khẳng định là nơi này
cằn cỗi vô cùng, nhưng đối với nhóm tu sĩ bản địa Nam
~ „
: Dương bọn họ, những món
trân bảo này đều có thể biến thành trợ lực cực lớn thúc đẩy
đám người bọn họ tu hành.
Thẩm Nghi lấy Đạo Bài ra, hơi vuốt nhẹ mấy cái, thanh
': quang lập tức phun trào trên
toàn bộ Thiên Yêu quật. Những tòa động phủ tu sĩ
vốn đang đóng chặt kia, rốt cuộc cũng một lần nữa trông
thấy ánh mặt trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận