Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 922: Cảm Giác Là Lại

Chương 922: Cảm Giác Là Lại Chương 922: Cảm Giác Là Lại
Từ trước đến nay, điều cần có
- đối với một vị Đạo Tử Thiên
Kiếm Tông chính là phải đứng
ở trước mặt tất cả mọi người, tuyệt đối không thể rụt rè sợ hãi, nhưng Thẩm Nghi chính là tông chủ.
Đạo Tử được tông chủ chiếu
' cố vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nàng lui xuống đằng sau hắn cũng không mất mặt. Nghĩ đến đây, rốt cuộc Tô
Hồng Tụ cũng chịu ngừng
_ động tác, cánh tay hơi có vẻ
- vô lực rủ xuống, thanh Bạch
Ngọc Kiếm trong lòng bàn tay lại hiện hóa thành một luồng
ánh sáng tím, quay về bên
trong cánh cửa Long Hán đại
thành. "Đệ tử Hồng Tụ đa tạ Nam ' Dương tông chủ đã ra tay tương trợ."
Nàng gật nhẹ đầu, chợt hạ xuống bên cạnh muội muội đã ngất đi, run rẩy đưa tay
: véo lên gương mặt đối
phương, đầu ngón tay già
' nua lưu lại một vết máu. Chỉ thấy trên khuôn mặt tiều tụy của Tô Hồng Tụ lộ ra một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, lại lập tức dùng ống tay áo của
mình lau đi vết máu trên mặt
đối phương, lúc này mới
: khoanh chân ngồi xuống, bắt
đầu chống cự Luân Hồi Kiếm
Quả cắn trả. "Hắc." Ô Tuấn lướt đến bên
' cạnh lão vương bát, song
chưởng hung hăng đâm vào
: vai đối phương. Hai con Đại Yêu Bạch Ngọc Kinh đầu bị trọng thương, đầu là Kim Văn Quy Yêu, bắt đầu đấu sức
dưới màn trời.
Đôi con ngươi trong mắt Ô Vinh Bảo đỏ như máu, nó toàn lực thúc giục kim văn,
nhưng lại bị nhi tử nhà mình
_ vô tình nghiền ép trở về.
: Huyết mạch trên người bộ
thạch khôi này đã vượt xa hạn mức cao nhất của Kim
Văn Quy tộc. Cót két cót két.
"Ta cũng sẽ... biến thành...
- Linh Khôi của ngươi sao..." Ô Vinh Bảo cảm nhận được yêu thể cường hãn của mình đang dần dần rạn nứt, đáy
' mắt hiện lên vài phần tuyệt
vọng và sợ hãi, đột nhiên lại
bật cười tự giễu bởi vì bản thân lại đi nói chuyện với một vật chết. Đúng lúc này, nó lại nghe
thấy được câu trả lời của bộ
thạch khôi kia.
"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ." Ô Tuấn bĩu môi, đột nhiên xé
rách thân thể của Ô Vinh Bảo,
huyết mạch Quy tộc khẳng định là của nó. Về phần phụ
: thân, vần nên dùng phương
thức khác để dốc sức thay
- chủ nhân đi.
Ngay sau đó, Ô Tuấn mang theo thi thể của lão rùa già
quay về Thúy Vân Tiều, lập
tức chui vào trong mi tâm của
' Thẩm Nghi.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 1 triệu 918 ngàn năm ]
Chỉ vẻn vẹn là mười hai con
: Đại Yêu đã dâng lên gần trăm
vạn năm thọ nguyên của yêu ma cho hắn. Nhưng so với
thọ nguyên của yêu ma, thứ
: quý giá hơn chính là máu thịt
và yêu hồn của bọn chúng. Thẩm Nghi đứng dậy đi đến
: một bên khác của Thúy Vân
Tiều, vừa mới tế ra Ô Quang
: Huyền Kiếm, chuẩn bị rời khỏi nơi đây, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nỉ non của Tô Hồng Tụ.
"Cứ chữa thương trước đi,
' không cần phải lo lắng đến những chuyện khác."
"Hả?" Thẩm Nghỉ quay đầu
liếc qua.
"Đạo Tử có thể tùy hứng làm
- bậy, chỉ cần có thể thắng là
được." Tô Hồng Tụ mở to mắt, ngày bình thường nàng rất ít
khi giải thích gì với người khác. "Nếu thua thì sao?" Dường : như Thẩm Nghi đã nghe hiểu được điều qì. "Thua, thì đổi một Đạo Tử ' khác." Tô Hồng Tụ trả lời cực kỳ dứt khoát, nhưng cũng từ ' khía cạnh đó, nàng đã nói rõ cho hắn hiểu, rốt cuộc Đạo Tử của tông môn là tồn tại dạng gì. Muốn kế thừa Hợp Đạo Bảo - Địa thì phải đủ sức gánh vác : được tánh mạng của sinh linh bên trong Bảo Địa. Đây không phải là đào tạo người thừa kế, chơi trò gia đình hay nuôi dưỡng đứa nhỏ. Hoàng đế trong phàm tục
còn có thể đăng vị trước, sau
đó chậm rãi học tập xem cái
_ gì là Đế Vương chỉ đạo, nhưng Tiên Tông Đạo Tử thì khác, trong nháy mắt khi nàng Hợp Đạo, sinh tử của
toàn bộ tông môn đều đổ
dồn lên người nàng, không
' có khoảng trống để đổi ý.
Bởi vậy mới nói, Đạo Tử có
thể làm ra bất cứ quyết định nào, chỉ cần có thể thắng là
được, hơn nữa một lần cũng
không được phép thua.
Nói cách khác, bọn họ phải cầm quyền trước, lại chứng
minh bản thân có đủ thực lực
và tâm tính để nắm giữ phần quyền lực này, cuối cùng mới thật sự lên ngôi. Thẩm Nghỉ có chút không quen thu hồi phi kiếm. Từ sau - khi rời khỏi Nam Dương, đây là lần đầu tiên hắn được trải ' nghiệm cảm nhận sau khi động thủ mà không cần phải tranh thủ thời gian rút lui, cứ thấy cảm giác này có chút là lạ. Vậy là hai đầu của Thúy Vân Tiều, có hai người đang ngồi . xếp bằng trực tiếp đưa lưng về phía nhau. _ Trên chiếc nhẫn của Thẩm Nghi có một dòng huyết hà tụ hợp vào mi tâm của hắn,
: từng bức Trấn Thạch bắt đầu
thành hình, lượng lớn thọ
: nguyên của yêu ma bắt đầu trôi đi, lượng lớn Yêu Ma Bản Nguyên cũng dung nhập vào bên trong yêu hồn.
Không biết đã trôi qua bao
' lâu, chỉ biết vào khoảnh khắc ấy, một con Nhục Dực Tàm Trùng vừa mở mắt trong màn đêm vô biên. Ngại vì sự tồn tại của tỷ muội Tô gia nên nó
không hề rít gào, cũng không
_ phát tán ra khí tức, nhưng ẩn
: sầu bên trong đôi mắt thoáng
xoay chuyển kia lại tản ra một tia hung ác khó có thể nói lên
l8
Không cần Lượng Trụ Xích đo đạc, chỉ cần nhìn lướt qua : một chút cũng biết bức Trấn Thạch thuộc về nó không : phải là thứ đạo trụ nhất phẩm có thể so sánh được. Sau khi tiêu hao gần ba ': mươi viên Yêu Ma Bản Nguyên, Thẩm Nghi đã có ' thêm một tên tay chân là yêu ma Bạch Ngọc Kinh. Trong chín con yêu ma lúc trước, chỉ có hai con Kim Văn Quy. Còn mấy con Đại Yêu _ còn lại đều là những viên đại : tướng được Quy quân thu phục trong những năm gần đây, sau khi bài xích đám dị kỷ đối lập, lại chèn ép nhóm Thủy tộc khác, cuối cùng thành công biến thành một nhà độc đại.
Lại hao hết một trăm bốn
: mươi viên Yêu Ma Bản Nguyên, tất cả bọn chúng đều mở to mắt trong màn đêm, dần dần sống lại với
dáng vẻ tạc tượng khoa
trương dữ dăn.
"Phù." Thẩm Nghỉ cũng không vội đột phá Phản Hư tầng chín, mà đứng dậy nhìn về phía bà lão với mái tóc
màu bạc đang dần dần biến
thành màu đen kia.
Tô Hồng Tụ cũng mở to mắt, vươn tay ôm lấy muội muội,
đặt vào trong kiếm trận
truyền tống, rồi lập tức bấm
pháp quyết, yên tĩnh nhìn Tô Ngữ Thường biến mất tại
: chỗ. Mặc dù ở thời điểm hiện
tại, khí tức trên người nàng
còn không tính là nồng đậm, nhưng cũng không suy yếu đến mức một giây sau sẽ tọa hóa như lúc trước nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận