Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1011: Mục Đích Của Bàn Sơn Tông!

Chương 1011: Mục Đích Của Bàn Sơn Tông! Chương 1011: Mục Đích Của Bàn Sơn Tông!
Theo bọn họ được biết, đừng - nói là Thất Tử, ngay cả toàn bộ Nam Hồng cũng không có : lấy một tông môn nào chủ tu tôi thể. Nói cách khác, tu sĩ trẻ tuổi này đã dựa vào chính mình tìm tòi, sau đó đạt được tu vi Linh Khu Pháp kinh người, có thể nghiền ép mấy ' đệ tử thân truyền Bàn Sơn Tông. Vậy nếu cung cấp cho đối phương pháp môn tu hành hoàn thiện, lại phối hợp với nhiều thiên tài địa bảo bên : ngoài phụ trợ thì thành tựu của hắn ra sao, thật khó có thể đo lường được. '_ Nhóm Đạo Tử của Nam Hồng Thất Tử trước mắt vốn không có khả năng gia nhập
Vào một tông môn khác, xét
cho cùng trên đời này, nơi
: nào có hấp dẫn lớn hơn so với Hợp Đạo Bảo Địa?
Nhưng... nếu bọn họ nhớ
' không lầm thì lúc trước khi
Ngụy Nguyên Châu bái sơn
giới thiệu không có nhắc đến người thành niên này. Hình như vị thanh niên mặc áo đen này không phải Đạo Tử, cho nên tình huống trước mắt
hoàn toàn có thể giải thích
được.
Bàn Sơn Tông rất có lòng tin, bọn họ có thể trả giá lớn hơn
so với bất kỳ tông nào của
' Nam Hồng Thất Tử để mời
chào vị tu sĩ này. Nghĩ đến đây, thái độ của
' Dương Vận Hăng lại hiền lành
hơn rất nhiều. Lão chắp tay
: với Ngụy Nguyên Châu: "Lão phu biết mục đích chuyến đi này của Lăng Vân Đạo Tử, nhưng mấy ngày hôm nay,
- đúng là Đạo Tử của tông ta
không có mặt ở trong tông."
Với thân phận địa vị của
Dương Vận Hằng, có thể giải thích như thế cũng tương đương với cho cả đôi bên một
lý do và bậc thang để đi
' xuống rồi, còn tỏ vẻ cực kỳ nể
: mặt Ngụy Nguyên Châu nữa.
Chỉ cần không phải trẻ trâu mới ra đời, khẳng định là đối
phương sẽ không tiếp tục truy vấn chuyện cố ý lạnh
nhạt lúc trước nữa.
Bởi suy cho cùng, dù Bàn Sơn Tông bên này không sánh bằng Nam Hồng Thất Tử hợp lực, nhưng vốn không
phải là thế lực phụ thuộc của
Thất Tử, huống chỉ còn bị
' ngăn cách ở một vùng khác, mà bản thân Nam Hồng Thất Tử lại không dám ra ngoài hoạt động... Nói cách khác, bọn họ vốn không cần phải
biểu hiện quá mức hèn mọn
trước mặt những người này.
Cường long còn không áp địa đầu xà, huống chỉ là con
rồng già sắp gần đất xa trời?
Mười vạn năm đã đủ để thay đổi rất nhiều chuyện. Cục : diện bây giờ của Hồng Trạch đã sớm không giống với lúc : trước nữa. Nam Hồng Thất Tử giống như một vị tiên bối giang hồ - đã ẩn lui, trong tình huống không có tranh chấp về lợi ' ích, mọi người cũng không ngại tâng bốc hắn hai câu. Nhưng nếu thật sự bày ra cái giá tiền bối thì ngoại trừ khiến bản thân mất mặt, khẳng định là không có kết quả gì khác. Về phần chọc giận đối phương, sợ bọn họ lật bàn... __ Đừng quên, lúc trước chuyện đưa Tử Lăng tiên tử kia lên trời vốn là kết quả
: Hồng Trạch đại tiên và Bắc
Long Cung cùng nhau
: thương nghị, ngay cả Tử Lăng tiên tử xuất thân từ Đông Cung cũng không có quyền quyết định quá lớn, nếu
: không lúc ban đầu vị tiên tử
này cũng sẽ không khóc lóc
' sướt mướt đi tìm Huyền Khánh kể lể.
Nói cách khác, Đại Tiên và Bắc Long Cung đều muốn mượn việc này để tranh thủ được một chút chỗ tốt ở trên - trời, mà Nam Hồng Thất Tử
suýt chút nữa đã phá hỏng tất cả rồi.
Nếu bọn họ còn không chịu thu lại, không cần biết người bên ngoài ra sao, chứ khẳng
- định là thế lực lớn nhất Bắc
Long Cung kia sẽ không ngại
- lại ra tay để cho bọn họ nhớ
lâu hơn một chút.
Bạch Vu dời ánh mắt, cố
' gắng nín cười, thái độ của Dương Vận Hằng đối với Thẩm tông chủ và mấy người mình, đúng là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng
gã chẳng những không cảm
thấy tức giận vì điều này mà
: ngược lại còn cố gắng kiềm
chế cảm xúc của mình.
Với sự nhạy bén của gã, sao
có thể không nhìn ra suy nghĩ
của đám trưởng lão Bàn Sơn Tông này?
Quả nhiên, Thẩm Nghỉ vừa
- rời khỏi Nam Hồng đã thu hút sự chú ý của thế lực bên ngoài rồi, cũng giống như Tiềm Long rời khỏi vực, dù
hắn chỉ tùy ý để lộ ra một
chút sừng lân cũng đủ để
' khiến người bên ngoài phát hiện ra chỗ bất phàm của hắn.
Có điều... Thẩm Nghi không phải Đạo Tử, nhưng hắn lại là _ tông chủ. Muốn đào đệ tử lại - trực tiếp đào lên người tông chủ Nam Dương, Bạch Vu rất
tò mò, không hiểu sau khi đám lão già này biết được : chân tướng, bọn họ có muốn trực tiếp đào hố chôn đầu xuống hay không.
"Xin hỏi Đạo Tử của quý
: tông khi nào mới trở về, có hẹn ngày cụ thể hay không?" Ngụy Nguyên Châu khẽ gật nhẹ đầu, gã cũng chỉ muốn
nói ra những lời này mà thôi,
Bàn Sơn Tông không muốn
hỗ trợ, Nam Hồng Thất Tử cũng không phải loại người mặt dày cứ nhất quyết cưỡng cầu.
Nói khó nghe một chút, nếu
_ rơi vào tình huống kém cỏi
: nhất, cũng chỉ đơn giản là
Thất Tử trực tiếp phong tông không ra, chẳng thèm quan
tâm đến hồng thủy ngập trời
: bên ngoài, giống như Nam
Dương Bảo Địa lúc trước mà thôi.
Vốn dĩ bọn họ đã có ý định
rời khỏi, nên lúc này Ngụy Nguyên Châu chỉ theo lệ thường hỏi thêm một câu, sau đó đứng tại chỗ chờ
người ta đáp lại. Nhưng
không ngờ đám cường giả
' Bàn Sơn Tông trước mặt lại cùng nhau trầm mặc chừng một cái chớp mắt, rồi bao gồm cả Dương Vận Hằng, sắc mặt cả đám đều có chút phức
tạp. Có lẽ tình huống bên
_ phía bọn họ vốn không phải
: chuyện xấu gì, nhưng lại
không quá tình nguyện nói tỉ mỉ cho đám người mình
nghe.
"Không rõ lắm, phải xem vận khí đi. Có lẽ chừng hai
: ngày này, bọn họ sẽ trở lại
nhưng cũng có lẽ phải đợi
thật lâu." Đến cuối cùng, vị đại trưởng lão này mới chậm rãi lắc đầu nói.
__ Lời này vừa nói ra, ngay cả
Tô Hồng Tụ cũng toát lên vài
' phần kinh ngạc. Đầu là xuất thân Tiên Tông, lại vừa vặn đều là Đạo Tử, có thể nói là các nàng quá quen thuộc đối với loại chuyện này rồi.
Nếu Đạo Tử đã trưởng
: thành, địa vị của bọn họ sẽ
tương đương với một nửa tông chủ. Nhân vật trọng yếu
như vậy, một khi rời tông,
hiển nhiên sẽ đi làm chuyện
đại sự, được toàn bộ tông môn chú ý.
Ví dụ như những người rời
: khỏi Nam Hồng như bọn họ, còn có cả Tông chủ Hợp Đạo Cảnh đi theo thủ hộ cơ mà?
Với thân phận đại trưởng lão
của Dương Vận Hằng, làm
' sao có thể nói ra những lời không đáng tin cậy như vậy... Thậm chí còn mang đến cho người ta một loại cảm giác, đó chính là Đạo Tử Bàn Sơn
Tông ngay cả tư cách tự
quyết định hành trình của
mình cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận