Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 923: Thua Thì Phải Nhận, Dám Gâ...

Chương 923: Thua Thì Phải Nhận, Dám Gâ... Chương 923: Thua Thì Phải Nhận, Dám Gâ...
"Đệ tử còn có chuyện muốn : làm, Nam Dương tông chủ có hứng thú hay không?”
Sau khi tiễn muội muội rời đi, Tô Hồng Tụ chắp tay với Thẩm Nghi, mặc dù nàng
' không quá quen thuộc với tu
sĩ trẻ tuổi này, nhưng dường
' như đối phương rất hứng thú với thi thể của đám yêu ma lúc trước.
Nghe vậy, Thẩm Nghi lập tức
ném ánh mắt nhìn về phía
vùng thủy vực trước mặt.
Nếu hắn nhớ không lầm thì lúc trước đối phương từng
nói muốn giết cả nhà nó,
nhưng hiện tại ngay cả con
Long Tôn kia cũng không lộ diện, khẳng định là hành
: động lần này còn chưa được
coi là viên mãn.
Hắn chỉ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đối phương thật sự có thể tiến vào trong nước đi
giết Long Tôn?
Thẩm Nghi thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu nói: "Có hứng thú."
Thấy thế, khóe môi Tô Hồng Tụ lại có thêm một tia ý cười vi diệu đến khó có thể nhận ra.
Vị tông chủ trẻ tuổi này rất hợp với tính cách của nàng. Trong tòa đại điện dưới nước
' năm cách rặng Thúy Vân Tiều
rất xa, thạch điện phồn hoa
: được các loại trân bảo tô điểm trực tiếp hiển lộ ra vẻ hào hoa xa xỉ không gì sánh được.
Đây là địa bàn của Long Tôn
' mẫu tộc.
Dù tộc Nhục Dực Tàm Trùng cũng không được coi là thế lực đứng đầu gì, nhưng chỉ
cần treo lên được Long Cung
_ tỉnh kỳ thì ở bên trong Nam
: Hồng Thủy Vực này, bọn
chúng chính là một con quái vật khổng lồ, không người
nào dám trêu chọc. Kha Lão Thất tựa vào chiếc : bảo tọa giống như giường mềm, dùng sức siết chặt con ốc biển trong tay. Theo thời gian trôi qua, thần sắc của nó càng ngày càng trở nên âm trầm. Bên kia vẫn không có hồi âm. Đấn đây, rốt cuộc Kha Lão Thất cũng không nhịn được nữa, nó ngồi thằng người, _ nhìn chằm chằm vào con ốc biển trong tay. l@) phía sau lưng nó, một mỹ phụ võ nhẹ bờ vai Kha Lão Thất, dịu dàng nói: "Ngươi là
: Long Tôn, chớ để bản thân
mất kiểm soát như vậy, có
: cữu cữu ngươi ở đó, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu... Mặc dù thật sự xảy ra vấn đề, ngươi cũng phải ổn định tâm thần,
'_ như vậy mới có cơ hội đông
sơn tái khởi."
Kha Lão Thất hít sâu một hơi nói: "Không cần phải an ủi ta, trong lòng ta đã rõ."
Lại nhớ lúc trước, sau khi
_ đưa ra quyết định, nó đã cần
: thận trốn đến chỗ mẫu thân.
Dù vậy, nỗi bất an trong lòng vẫn càng ngày càng nồng
đậm, tựa như muốn chiếm
trọn cả trái tim. "Người nhanh chóng an bài : đám hộ vệ trong điện cảnh giác hơn một chút, nhớ chiếu : cố bản thân cho tốt, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi, dự định sẽ đến chỗ phụ thân nhìn xem." Rốt cuộc Kha Lão _ Thất cũng đứng lên, thuận miệng đáp vài câu qua loa lấy : lệ với mẫu thân. Dù việc này bại lộ sẽ mang tới một chút nguy hiểm, nó cũng muốn mau chóng chạy tới bên cạnh phụ thân, chỉ có làm như vậy, nó mới cảm nhận được một chút an toàn. Mỹ phụ trầm mặc một thoáng, trong lòng có chút
: than thở, đứa nhi tử này cái
gì cũng tốt, chỉ có duy nhất
: một điều là nóng nảy, không kiên nhẫn được, không ổn trọng bằng phụ thân nó.
__ "Cũng được, ngươi đi đi." Nàng nhẹ nhàng vung tay áo. Kha Lão Thất đi thẳng ra ngoài điện, vừa mới tiến lên
hai bước, nó đã cảm nhận
được một tia bất thường. Nó vội vàng cầm lấy ốc biển theo bản năng, bắt đầu truyền tin : cho vị Long Tử tôn quý kia, tiếng nói thoáng có chút run
rẩy: "Phụ thân... Nhi tử ở chỗ này... Mau phái người đến đón nhỉ tử... Nhi tử có việc muốn xin gặp người." Nhưng dường như con ốc
': biển kia đã mất đi hiệu lực,
bởi vì không biết Kha Lão
- Thất đưa tin cho Ô Vinh Bảo hay là cho phụ thân của nó, thì bên trong đầu không có một lời hồi âm nào.
.. Iach Tra Thanh Xuan... Cùng thời điểm ấy, ở bên trong một tòa đại điện tráng lệ thuộc Long Cung khác tại
Nam Hồng. Tổng cộng có tám người chia làm hai bên ngồi xuống, tất cả bọn họ đầu : khoác kiếm bào lên người, hờ hững nhìn chăm chú vào tình huống trước mặt. Mà phía trên tòa bảo tọa cao
: nhất kia, lại có một bóng
người hư vô lười biếng đang
: ngồi dựa vào. Người nọ rũ mắt nhìn xuống phía dưới.
Con yêu ma đầu rồng kia,
: trên đỉnh đầu kim quan, toàn
thân mặc hoa phục, lại như bị
' một bàn tay vô hình nào đó gắt gao đè trên mặt đất. Ngay cả khi bộ yêu thể bên dưới lớp hoa phục kia đã giãy giụa đến trình độ toàn thân
run rẩy, vẫn không sao đứng
dậy nổi.
_.Ở phía trước kia có một tấm
thủy kính.
Hình ảnh trong gương vô cùng rõ ràng, phẳng phất
như thân lâm kỳ cảnh.
_— Mỹ phụ tựa vào chiếc ghế đá cả người khẽ run, chỉ biết đờ đẫn nhìn về phía trước mắt. Kha Lão Thất đã bị dọa đến
co quắp tại chỗ, thân thể run
run, khe khẽ nhích về phía
. sau.
Ở trước mặt bọn chúng, bóng dáng già nua cùng với một bộ y phục màu đen đang
chậm rãi bước vào đại điện.
_ Khuôn mặt thanh niên trắng
: nốn nhuốm máu, trên cây
Long Thương trong tay lại lóe lên màu đỏ máu làm cho
người ta sợ hãi. Hắn bước
qua người Kha Lão Thất, sau đó một nam nhân đầu trọc cả người tỏa sáng kim quang Ở
: phía sau, lại hung hăng giáng xuống một cước đạp nát lồng : ngực Long Tôn.
"Rống!" Trong đại điện, con
Đại Yêu mặc hoa phục đầu - rồng hung hăng ngẩng đầu, bộc phát ra một tiếng gào ' thét.
Có lão nhân mặc kiếm bào đang ngồi ở hai bên, chậm rãi đứng dậy, cầm lấy một chiếc
chén ngọc đập 'Phành' lên
trên trán con Đại Yêu mặc
: hoa phục kia, sau đó thản
nhiên nói: "Kêu la cái gì? Thua thì phải nhận, dám gây
chuyện lại không dám gánh
vác ư?" “Nếu còn dám kêu nữa, hôm nay cả ngươi chúng ta cũng thịt luôn"
Nghe vậy, con Đại Yêu mặc hoa phục lập tức gắt gao nhìn chằm chằm vào luồng
hư ảnh phía trên kia, sau đó để lộ ra hàm răng rồng sắc ' bén.
Dường như luồng hư ảnh bên trên cảm thấy tình huống này có chút thú vị, mới lên
tiếng nói: "Ngươi lại liếc nhìn
_ ta một cái nữa thử xem?"
Lời còn chưa dứt, con Đại Yêu mặc hoa phục đã mãnh
liệt cắn chặt răng, chỉ còn biết
ôm theo cảm giác không cam lòng mà nhắm mắt lại. Đến đây, trong thủy kính lại : một lần nữa truyền ra tiếng phốc phốc.
Thanh Long Thương sắc bén ' kia vừa dứt khoát đâm xuyên qua yết hầu của mỹ phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận