Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 754: Mạo Hiểm!

Chương 754: Mạo Hiểm! Chương 754: Mạo Hiểm!
Đương nhiên là Thẩm Nghỉ
: biết hành động lần này của
mình mạo hiểm đến mức
: nào. Nhưng nếu có thể tự tay chém giết Linh Vân Thượng
Nhân, thì ngoại trừ tuổi thọ
yêu ma của nó, hắn còn có
' thể thu hoạch được một pho tượng Trấn Thạch với xác suất cực lớn có thể đạt tới tam phẩm.
Đến lúc ấy, vào thời điểm hắn
_ đột phá Phản Hư tầng hai,
: hoàn toàn có khả năng thu
hoạch được quà tặng của thiên địa càng lớn hơn bình
thường
Mặc dù một đường tu hành đi lên, những gì có thể cắn răng : chịu đựng được, hắn đều cắn răng chịu đựng, nhưng loại : cơ hội đưa đến trước mắt này làm sao có thể bỏ qua? Dưới sự gia trì của Thiên ' Hoàng Bất Diệt Chân Thân, Thẩm Nghi ngang nhiên rút thanh trường kiếm ra, làm dấy lên một mảnh sóng máu mãnh liệt, rồi thừa dịp Linh Vân Thượng Nhân đã rơi vào trạng thái suy yếu lại còn ngây người, thanh kiếm trên - tay hãn như cầu vồng, nhanh : chóng lướt qua không trung, lại lấy góc độ cực kỳ tinh chuẩn, hung hăng chém vào phần cổ của con mai hoa lộc yêu này. Cả thời cơ ra tay lẫn mức độ
: thuần thục của quá trình
chém yêu, gần như đầu đạt
đến trình độ hoàn mỹ, không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.
Nhưng... theo một tiếng
"Keng" giòn vang truyền đến,
' món pháp bảo trường kiếm sắc bén đã va vào xương sống của lộc yêu. Ngay cả khi đã được Thiên
Hoàng Bất Diệt Chân Thân
- toàn lực gia trì, lực phản chất
- của đòn đánh này vẫn làm hai
tay Thẩm Nghi tê dại, nhưng kết quả lại không được như
mong muốn, vì hắn chỉ có thể
lưu lại một vệt trắng trên đoạn xương cốt kia.
Con hươu già này còn mạnh
: hơn Trương Lai Phúc rất nhiều!
Đây chính là chênh lệch về
' huyết mạch.
Cùng lúc đó, con hươu yêu cũng phản ứng lại, yêu khí nồng đậm đến gần như hóa thành thực chất ầm ầm phun ra, đầu rót vào trong lòng
bàn tay, hung ác đập về phía
Thẩm Nghi!
Mạng đã sắp không còn, còn
đi quản tông chủ làm gì nữa?
Trên thực tế, quá trình giao
thủ giữa mấy con yêu ma rất dễ khiến người ta hiểu lầm, ví
: dụ như một chưởng lúc trước
do con cóc đánh ra vốn là
.: công kích bình thường không có gì kỳ lạ, thậm chí đánh vào người lão cầu cũng không mang đến một chút phản ứng
': nào. Nó sẽ làm người ta theo
bản năng cảm thấy một
' chưởng này vốn chẳng có uy lực gì. Đã khiếm nhã lại còn vô dụng.
Nhưng chỉ khi chân chính
: phải chống đỡ đòn công kích
nọ một phen, mới biết được vì sao đám sinh linh thiên địa
này lại có thể liên tiếp làm tu
Sĩ Nhân tộc bại lui, dưới tình
huống hầu như không động não.
Dù Thẩm Nghi đã có suy đoán
- từ trước, nhưng tại khoảnh khắc ngũ tạng Đạo Anh rung động, cơn đau nhức gần như muốn nứt ra ập tới, vẫn khiến
_ trong đôi mắt của hắn theo
bản năng có nhiều thêm vài
' phần hung ác. May mà quả trứng phượng kia lại phát huy tác dụng.
Chỉ trong nháy mắt, kim
: quang đã tràn ngập bên
- trong tứ chi bách hài, củng cố
lại bộ linh khu này.
Thẩm Nghi trở tay lại chém ra
: một kiếm, “Phập phâp” lưỡi
kiếm xuyên vào trong miệng Linh Vân Thượng Nhân, còn
' hắn lập tức năm lấy y phục
trên người đối phương, hung
: hăng ném nó về phía lão cẩu! Theo lý mà nói, lão cấu đã vượt qua ranh giới Phản Hư
: tầng bốn, đối phó với một
con cóc hẳn là chuyện dễ như
trở bàn tay, nhưng bị ngăn trở bởi khuyết điểm bản thể, mặc dù nó có thể đè con cóc ra đánh, nhưng gần nửa ngày vẫn chưa thể chân chính
chém giết đối phương.
Vốn dĩ trong lòng lão cẩu
đang tràn đầy phẫn nộ và sợ hãi, nó vô cùng sợ bị chủ
nhân ghét bỏ, lúc này lại thấy
Linh Vân Thượng Nhân bay về
phía mình, Trương Lai Phúc cũng không bận tâm đến vấn
đề tiêu hao quá lớn, bỗng
nhiên hư ảnh vươn ra chân
: trước, thời điểm hiện tại, nó còn ngưng thực gấp mấy lần thời điểm còn ở Nam Dương tông.
Cái chân chó to lớn kia trực
. tiếp vỗ lên đầu con hươu sao đang bay tới, sau đó hung hăng siết chặt lại! Dưới cái móng chó sắc nhọn,
chỉ nghe thấy những tiếng
_ răng rắc liên tiếp vang lên,
: kèm theo đó là tiếng rú đầy
thảm thiết của lộc yêu.
Đợi cho khi hư ảnh lại một lần
': nữa buông lỏng ra, Linh Vân
Thượng Nhân đã bị bóp nát xương cốt toàn thân, nội tạng nổ tung, mắt thấy không còn sức sống nữa, mầm nhữn ngã : trên mặt đất. [ Chém giết Linh Vân Lộc Yêu Phản Hư cảnh, tổng thọ 179 ngàn năm, thọ nguyên còn thừa bảy mươi ba ngàn ' năm, hấp thu xong } "Chết cho ta!" Sát tính trong lòng Trương Lai Phúc nổi lên, nó lại một lần nữa gọi ra hư ảnh chân chó, một trảo chấn _ vỡ cái bụng mập mạp của con cóc. Không hổ là Hồng Trạch Thủy tộc, dù bản thân đã rơi vào _ tình huống như vậy, nó vẫn không tắt thở. "Các ngươi dám đụng đến tai
: Tông chủ chó má gì chứ?
Tông chủ ở đâu ra? Ngươi để
: cho vị tiền bối Hợp Đạo ấy đi ra, ta sẽ tự sát tại chỗ, để xoa dịu cơn phẫn nộ của tiền bối!" Bích Hải Cáp Mô cố nén cơn
đau nhức kịch liệt, dòng nước
trong cơ thể phun trào, duy
trì sinh cơ cho nó. Trong lúc liều mạng, nó lại dùng song chưởng miễn cưỡng chống đỡ được cái
vuốt chó vừa một lần nữa
_ vung tới rồi thét to: "Nếu
: không có, chỉ dựa vào một
tên chấp sự họ Liễu nhà ngươi, lại thêm hai tên tán tu
này, cũng có tư cách ra tay với Thủy tộc ta sao? Ngươi
gánh nổi tội sao?"
Nó cũng không tiếp tục lãng phí miệng lưỡi để nâng bối cảnh của mình lên. Bởi vì vị Liễu chấp sự này biết rõ hơn
' bất cứ kẻ nào khác, nó chính
là thuộc hạ của ai.
Đến cuối cùng, Liễu Thiến Vân cũng dời ánh mắt khỏi
Thẩm Nghi.
Tiền bối Hợp Đạo cảnh thì
chắc chắn là nàng không gọi ra được, nhưng tông chủ lại
là thật, chỉ khác là bọn họ
cũng không cần con cóc kia phải tự vẫn làm gì. Nàng trầm mặc nhìn về phía
con chó kia. Dù sao nàng
cũng chỉ là tiểu bối, lúc nàng
: còn chưa sinh ra, Nam Dương tông đã gặp nạn, nên hiểu biết của nàng về tông môn kia đầu là thứ nghe được từ
: chỗ người khác.
Nàng thực sự không biết Nam Dương tông còn am hiểu thủ đoạn luyện chế khôi lỗi này.
Con chó này, dù đặt vào
: trong nhóm chấp sự cũng
: được coi là hàng trung
thượng, tuyệt đối không phải tồn tại như nàng có thể so
sánh được, chẳng trách lúc Thẩm Nghi đi ra bên ngoài,
: hắn lại không có lấy một chút khẩn trương nào, thì ra là
- dẫn theo một hộ vệ như vậy bên người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận